Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nếu ai đó về chuyện tình của chúng tôi, từng việc một đều là tôi kể về anh.
Lại càng không công bằng.
Chỉ cần tôi yêu anh, sự bất công này sẽ luôn tồn tại.
Tôi đã đề nghị cách công bằng từ rất sớm, chỉ là anh không chấp nhận.
Sự im lặng kéo dài của chúng tôi cuối cùng cũng khiến bè nhận ra có điều đó.
Một người của anh hẹn tôi ra nói chuyện, khi Trần Vận Gia vừa đến anh liền kiếm cớ rút lui.
Tôi nghe anh nói:
“Anh , giúp đến đây thôi. Có chuyện dỗ dành cô ấy một chút là rồi.”
“Trước đây không cậu từng cô ấy là ‘cô tổ’ ? Nếu ‘cô tổ’ không nữa luôn ‘bà tổ’ đi.”
“ đàn ông , để dỗ người yêu mũi có là đâu?”
Anh lập tức quay tôi, tôi cũng đang anh.
Tối hôm đó, anh kể chuyện của anh với người khác thể là của tôi.
Bây giờ, ngay bè anh cũng không hiểu nổi gốc rễ vấn đề giữa chúng tôi.
lấy mấy câu chuyện đó lý do để dỗ dành tôi.
Anh ngồi đối diện tôi, mấy hôm nay tôi đã đi đâu.
Anh nói, anh tìm đến tất những nơi chúng tôi từng đến, không thấy tôi.
Tôi nói:
“Ai có bí mật chứ? Giống em có chốn riêng anh không biết, anh cũng chưa từng nói rằng anh luôn nhớ về khứ.”
Anh lại nói xin lỗi.
xin lỗi của anh giờ đây có mấy tác dụng với tôi.
Tôi chỉ cảm thấy may mắn vì anh không ngụy biện, hoặc vì tối hôm đó anh tự tin khi mở trước bao người, đến mức không đường lui.
Anh chỉ nói:
“Tống Vãn Tu, tin anh đi, anh thật sự yêu em.”
Tôi nghe xong, cau mày anh.
Con người luôn muốn dùng câu “Anh yêu em” để giải quyết mọi vấn đề vào lúc sai trái nhất.
Tôi anh:
“Yêu em, lại có thể kể toàn chuyện về người khác trong câu chuyện của chúng ?”
——-
Khi chúng tôi bước ra ngoài, đã về chiều.
Giống trước kia, anh vô thức về phía hoàng hôn.
Lần tiên gặp tôi, anh đã nói:
“Tống Vãn Tu, em là ánh hoàng hôn ?”
Rồi chỉ tay về phía lặn:
“Anh thích nhất là lúc khuất núi.”
Anh nói:
“Gặp hai ‘Vãn Tu’ trong một đời, thật là may mắn.”
Có lần đi du lịch, vì địa hình rối rắm chúng tôi bị lạc đường.
Anh kéo tôi ngồi nghỉ trên ghế đá bên đường.
Anh nói:
“Chúng chờ một chút.”
“Chờ ?”
“Chờ Vãn Tu mang đến câu trả .”
[ – .]
là hai cứ ngồi yên đó ngắm lặn, tận hưởng khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Khi tối hẳn, anh ôm lấy tôi, hôn tôi say đắm.
Đột ngột, tự nhiên, mãnh liệt.
Anh nói:
“Em thấy không, ý nghĩa của du lịch chính là . Ở bất cứ nơi , miễn là cùng người yêu, cũng đều có ý nghĩa.”
“Chứ không đến điểm du lịch, chụp vài tấm ảnh là là đã đi chơi.”
Tôi rất buồn khi bây giờ mới nhận ra — trong khứ, anh cũng từng nói những này với người khác, cũng từng những chuyện tương tự.
Lặp lại đến đáng buồn.
Tôi thua ngay từ bản gốc.
Anh chợt nhớ ra rồi điện tôi về thiệp cưới.
Anh : “Em có biết thiệp cưới để ở đâu không? Anh lục tung nhà vẫn không thấy.”
Tôi đáp: “Em cầm rồi.”
Anh lại : “Anh có thể qua lấy không? Anh muốn lại nó.”
Lúc tôi mang nó về, tình cờ đụng bữa tiệc nên chỉ tiện tay để lên bàn, chưa kịp ngắm kỹ.
Sau đó, tôi cũng có cơ hội lại nữa. Khi xuống nhà, tôi tiện tay ném nó vào thùng rác.
Thành quả chúng tôi đã cùng nhau suy nghĩ kỹ lưỡng bao lâu, đến khi từ bản điện tử biến thành bản thực, lại có kết cục thảm hại đến vậy.
Nếu có cơ hội, tôi sẵn sàng là người tiên giữ lại nó, viết tên hai chúng tôi, rồi đem phát cho từng người một.
Tôi lại nói: “Em ném vào thùng rác rồi.”
Anh im lặng, có vẻ không biết phản ứng với câu trả ấy.
Anh hiểu rõ hơn ai hết, để tôi ra chuyện quyết liệt vậy, lúc đó tôi đã giận đến mức .
đêm anh say xỉn, không hề hay biết tôi đã ngồi đó anh khoe khoang về việc anh từng yêu người khác ra .
Rồi tôi bắt suy nghĩ, anh từng yêu tôi ?
Không kiềm , tôi bắt so sánh. Tôi cứ mãi dằn vặt về năm chuyện kia.
Tôi cũng từng nghĩ, nếu là năm phần tám ấy có lẽ sẽ dễ chịu hơn.
nghĩ kỹ lại, hình cũng không .
Tôi không thể chấp nhận việc anh không thể yêu tôi trọn vẹn.
Tôi không thể bước vào khứ của anh — anh có thể từng yêu người khác, không thể mãi mãi yêu người đó.
Trong giới của tôi, chỉ nên có câu chuyện của tôi và anh.
Bóng dáng của người khác không nên xuất hiện ở đây.
——-
Anh nói đã tìm ra cách để giải quyết chuyện này.
“Vãn Tu, hay là thử lại lần nữa.”
“Thử cái ?”
“Anh kể lại tám kỷ niệm của chúng .”
“Hoặc mười cũng . Anh hứa là tất đều liên quan đến em.”
Tôi cuối cùng cũng hiểu câu “bí hóa liều” là rồi.
Cái là cách giải quyết này, ngây ngô, buồn cười, khiến người để nói.
Tôi không hiểu vì lại cho anh cơ hội đó.
Phản ứng bộc phát không chuẩn bị và nói có chuẩn bị từ trước — thật sự khác nhau một một vực.
Có thể khi anh tỉnh rượu, xem lại đoạn video ấy, anh bắt “động não” để nhớ về những chuyện của chúng tôi.