Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Yêu Hạ Thanh Diên được sáu tháng.
Tôi cuối cùng cũng biết trên đời thật sự có kiểu người nhỏ nhen, khó dỗ như .
Chỉ cần hơi có gì không vừa , anh liền lén lút ghen tuông.
Khổ nỗi, mặt anh lại mức đẹp trai.
Thế —— tôi quyết nhẫn nhịn anh thêm ba tháng nữa.
2
gian quay về sáu tháng , đó là lần đầu tiên tôi gặp Hạ Thanh Diên.
Khi ấy anh được mời về trường với tư cách doanh nhân trẻ xuất sắc để chia sẻ.
Còn tôi chỉ là một sinh muốn tranh thủ thêm điểm đánh giá tổng hợp rồi lén trốn đi giữa chừng.
Vốn dĩ chúng tôi chẳng có giao tập nào.
Nhưng khi tôi lén chuồn khỏi hội trường, Hạ Thanh Diên lại vừa bước sân khấu:
Vai rộng, eo hẹp.
Chiếc sơ mi xanh nhạt mờ mờ khắc họa cơ bắp săn chắc dưới lớp vải.
Gọng kính bạc dưới ánh đèn tập trung lóe tia sáng lẽo.
Anh cứ thế dễ dàng chiếm trọn toàn bộ sự chú của tôi.
Tất nhiên, cũng kéo chặt bước chân muốn rời đi.
Thế gian thật sự có kiểu soái ca cực phẩm mang khí chất dom bá đạo như thế !!
Đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi.
Nếu không eat được Hạ Thanh Diên này, tôi thật sự sẽ tiếc nuối cả đời!
Đó là suy nghĩ thứ hai trong đầu tôi.
3
Tôi xưa nay vẫn là người hành động nhanh hơn suy nghĩ.
Vì khi kịp phản ứng lại.
Tôi chặn Hạ Thanh Diên ở hậu trường rồi.
“Bạn học, em có gì ?” Hạ Thanh Diên khẽ nhíu mày.
Có lẽ anh cho rằng hành động của tôi hơi đường đột.
Cũng có thể, mặt mức xuất chúng này thường khiến anh gặp phải những tình huống tương tự.
Khiến anh nghĩ tôi lại là một người nhàm chán muốn tới bắt , tỏ tình.
Trong thoáng chốc tôi nghẹn lời.
Vừa rồi chỉ lo muốn tìm anh, lại quên mất lý do.
Hạ Thanh Diên tôi không gì, liền sải chân dài vòng qua.
“Đợi , học trưởng, tôi là người phụ trách nhóm khởi nghiệp.” Trong cơn hoảng hốt, tôi vội kéo tay anh, bắt đầu bịa .
“Nhóm của chúng tôi hiện tại có quy mô sơ bộ rồi, học trưởng vẫn luôn là tấm của chúng tôi, tôi muốn… có thể xin cách liên lạc của anh không…”
4
Hạ Thanh Diên khựng lại bước chân.
“Chúng tôi thật sự rất muốn nhận được sự chỉ dẫn của học trưởng, năm xưa anh khởi nghiệp chắc chắn cũng biết giai đoạn đầu sinh đặc biệt mơ hồ, thiếu người dẫn đường.”
“Hừ.” Một tiếng cười khẽ vang trên đỉnh đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu, chạm ngay ánh mắt nhạt xen lẫn chế giễu của Hạ Thanh Diên.
“Dựa đâu em cho rằng tôi sẽ tùy tiện chỉ dẫn cho một sinh ?”
Hả? Tôi tròn mắt sững sờ.
điểm này lẽ nào không phải thể hiện mặt thân thiện gần gũi của ?
anh lại từ chối thẳng thừng như thế!
Giây tiếp theo, Hạ Thanh Diên không biểu cảm rút tay ra, xoay người rời đi.
Chỉ còn tôi đứng ngây tại chỗ như sét đánh.
Không phải chứ, hành xử này cũng trái ngược thường lẽ rồi.
Tôi nhìn bóng lưng dần xa của Hạ Thanh Diên, đầy vẻ không thể tin nổi.
Nhưng cơ hội mất đi là sẽ không trở lại.
Nếu anh đi rồi, tôi còn biết đi đâu tìm được một soái ca đỉnh cấp như thế.
Hơn nữa, anh càng nhạt càng chứng tỏ anh sạch sẽ tự trọng, tương lai đầy hứa hẹn.
Tôi âm thầm tự cổ vũ , tiếp tục đi theo phía .
5
“Học trưởng, tôi biết công ty các anh trong lĩnh vực AI rất mạnh, đội ngũ chúng tôi cũng đi theo hướng AI, gần đây vừa nhận được đầu tư, ví dụ như prompt mới chúng tôi sáng tạo ra…”
Đoạn này tôi không hề bịa, hoàn toàn nhờ thật sự có một bạn thân khởi nghiệp, hơn nữa tối hôm tôi còn thức đêm nghe cậu ấy diễn tập thuyết trình.
Những lời tôi ra đều là từ hôm đó ghi nhớ lại.
Quả nhiên, Hạ Thanh Diên dừng bước: “Tôi chỉ có 5 phút, em nhanh chóng rõ cho tôi nghe đội ngũ của em làm gì.”
Tôi lập tức chỉnh sửa lại bài cáo của bạn thân, rồi trình bày cho Hạ Thanh Diên nghe.
Cuối cùng thuận lợi giành được cơ hội mỗi tuần được đến công ty anh một lần.
Trong khoảng gian đó, tôi triệt để phát huy tinh thần “gần nước thì được lợi ”.
Lượn quanh để tìm cách kéo gần quan hệ với Hạ Thanh Diên.
Nhưng khổ nỗi anh cứ như cục băng, xử lý mọi công tư phân minh.
Còn nghiêm khắc chê bai đủ loại phương án cáo của tôi.
Trời đánh, tôi chỉ muốn ung dung yêu đương thôi, không phải để nhìn code tiếng Anh!
Tri thức anh uyên thâm, những gì tôi học lỏm mỗi tuần từ bạn thân căn bản không đủ dùng, trong mắt anh có lẽ còn chẳng bằng da lông.
“Trình độ như cũng lấy được đầu tư?” Có lần tôi nghe anh thì thầm lưng.
Khi đó tôi cảm thật nhục nhã, suýt nữa quyết tâm phản kháng, không theo đuổi nữa. Nhưng vừa quay đầu lại nhìn mặt anh, tôi lại bản thân vẫn có thể cố gắng thêm .
6
Cuộc sống như cuối cùng được giải quyết khi tôi quen được một nhân nghiên cứu trẻ trong công ty của Hạ Thanh Diên.
Bởi vì anh ấy không chỉ hiểu rõ công , quan trọng hơn là có thể tham gia các cuộc họp nội bộ, giúp tôi kịp nắm được hướng kinh doanh của Hạ Thanh Diên.
Như , khi cáo lại tôi trôi chảy hơn rất nhiều, đối mặt với các câu truy vấn của Hạ Thanh Diên cũng tạm ứng phó được.”
Cho đến một ngày, khi tôi lén ngồi xổm bên bàn làm cùng nhân kia rà soát lại bản thảo cáo, thì bất ngờ cổ áo lưng ai đó xách .
“Tiểu Mễ, đừng làm loạn.” Tôi tưởng là nhân kia trêu đùa , vừa ghi chép vừa trách: “Không còn nhiều gian, tôi sắp phải đi cáo rồi.”
Nhưng sức kéo kia vẫn chưa buông, hơn nữa Tiểu Mễ cũng chẳng tiếng.
Lưng tôi toát, chậm rãi ngẩng đầu thì bắt gặp mặt đen sì của Hạ Thanh Diên.
“Tôi rồi, dạo này em bỗng nhiên thông minh ra thế?”
Hạ Thanh Diên mang giận dữ lôi tôi đứng dậy, kéo thẳng văn phòng.
Xong đời, xong đời rồi, vốn dĩ anh cực ghét giả dối, chắc chắn sẽ không cho tôi tới nữa.
Cửa văn phòng vừa khép lại, tôi vội vàng dồn dập xin lỗi:
“Hạ Thanh Diên, xin lỗi, tôi sai rồi, anh đừng bắt tôi đi.”
“, em sai ở đâu?” Giọng anh khàn hẳn vì tức giận.
“Tôi không khôn vặt tìm người gợi , tôi chỉ sợ anh tôi ngốc mới diễn tập với anh ta thôi.”
Hạ Thanh Diên ngồi bàn làm , mặt căng cứng: “Còn gì nữa?”
Còn nữa?
Tôi cắn chặt môi dưới, suy nghĩ thật nhanh: “Còn… còn tôi tự học tập nghiêm túc, không nghĩ đến đi đường tắt…”
7
Tôi lắp bắp nghĩ ra năm sáu cái lý do, nhưng sắc mặt Hạ Thanh Diên chẳng những không dịu đi, còn khó coi hơn.
“Em cảm tùy tiện bắt với người khác không phải sai à?” Anh đột ngột cắt ngang tôi, “Hơn nữa còn ngay mắt tôi!”
Một thoáng tôi chưa theo kịp nghĩ của anh, đây là sợ tôi đào người ? Không phải tôi cũng chẳng thể trả mức lương cao như thế cho họ.
“Thư Nhan, có phải em đối với ai cũng , muốn bắt là bắt ?”
Tuy tôi không hiểu anh nghĩ gì, nhưng vẫn lập tức nhận sai: “Không không, em không dám nữa, chỉ là câu hỏi đó khó em mới đi hỏi người ta, em hoàn toàn không có gì với anh ta.”
Yên tâm đi, tôi chắc chắn không dám nảy sinh đào người đâu.
Sắc mặt Hạ Thanh Diên lúc này mới dễ coi hơn : “Đưa tay ra.”
Tôi vừa đưa tay ra, đầu ngón tay anh nắm lấy, rồi cầm bút gõ nhẹ vài cái: “Lần phải nhớ kỹ.
“Còn có, này có vấn đề gì thì đến hỏi tôi, lúc nào cũng hoan nghênh.
“Tôi nghiêm khắc với em không phải nhằm em, là muốn giúp em trưởng thành nhanh hơn.”
Tôi ừm một tiếng, nhưng thực ra toàn bộ sự chú đều đặt cảm giác lẽo khi ngón tay anh nắm lấy vừa rồi, cùng lòng bàn tay gõ đến tê rần.
Khiến tôi vô thức co lại ngón tay.
“Bây giờ, cho tôi nghe cảm tưởng khi nhận lỗi đi.”
“Thật … muốn chạm thêm.” Tôi theo bản năng thốt ra lời trong lòng.
!!!
xong, tôi giật ngẩng , đối diện với Hạ Thanh Diên cũng sững người.
“Đợi , tôi có thể theo đuổi…”
“Ừ, em có thể theo đuổi tôi.” Sắc mặt Hạ Thanh Diên hơi ửng đỏ, cằm căng chặt, dời ánh mắt đi nơi khác.
Tôi lặng lẽ nuốt xuống nửa câu giải thích bổ sung của .