Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
“Chỉ vậy !” Hạ Thanh Diên ngồi bật dậy, khôi phục dáng vẻ cao lãnh quen thuộc, trong mắt vẫn đầy trách cứ: “Em còn cười với họ, hẹn họ đi chơi, thế không công bằng!
“Tôi lại không giống em, không có bạn bè, tôi muốn dành toàn bộ cho em, còn em lại phải chia sẻ hết học tập cho bạn bè rồi mới tới tìm tôi.”
Hả? Tôi vừa nhẹ nhõm vì kho bạc nhỏ chưa phải tung ra, thì liền bị loạt chất vấn đập cho choáng váng.
Tôi rón rén thử dò: “Anh cũng có kết bạn mà.”
“ tôi không muốn có bạn, tôi chỉ muốn ở em !” Hạ Thanh Diên bực dọc liếc tôi, như tôi phạm phải tội lớn.
Tôi cũng ngồi dậy, bật đèn bàn.
“Em nói đi, có phải em cũng sẽ như lúc chuyện với tôi trước, thấy người khác vừa mắt là vứt tôi qua một ?” Hạ Thanh Diên càng nói càng tự tin, thậm chí càng tức giận.
Vẻ anh hệt như đã tận mắt gặp tôi đi trêu ong ghẹo bướm .
“Không có đâu, ra em cũng không giao tiếp lắm.” Tôi kéo áo anh, gượng gạo giải thích.
Hạ Thanh Diên liếc tôi một cái, bật cười lạnh, giống như yêu ma trong bóng đêm:
“Không ? Không mà mới đến công ty tôi vài ngày đã kết bạn hết một lượt trong văn phòng, còn trói luôn cả nhân viên nghiên cứu kỳ cựu của tôi dạy kèm cho em.
“Không mà hôm nay trên đường về đã kín lịch cho cả tháng? Hôm nay hẹn Tiểu Kỳ đi ban nhạc, ngày mai hẹn Tiểu Đông đi khảo sát, ngày kia còn hẹn bàn ghế con để viết luận văn, thế mà còn không ?
“Chẳng lẽ phải quen hết người trong cả thành phố A mới gọi là ?”
16
Tôi chột dạ liếm môi, không dám nói gì.
Nói , hai phần ba người trong thành phố A, tôi ước chừng đều quen biết.
Hạ Thanh Diên chẳng lẽ không biết câu “ bạn đường” sao?
không thì sao tôi có ăn ở nhà hàng trung mà không cần đặt chỗ trước.
sao tôi có trong tuần thi cuối kỳ nhanh chóng lấy bộ đề cốt lõi ôn tập.
những lời này, tôi tuyệt đối không dám nói lúc anh đang nổi nóng.
Thế tôi chỉ biết gật gù đối phó: “Bạn bè thì , bạn trai chỉ có mình anh, em chắc chắn yêu anh.”
Thế mà Hạ Thanh Diên vẫn còn bực.
Tôi ngồi anh, ngoan ngoãn, cảm thấy như hai ta đang diễn nhầm kịch bản.
Kéo co vài lượt, cuối cùng tôi chỉ đành ký hiệp ước “báo cáo hơn, giờ giới nghiêm sớm hơn”, nhục nhã đổi lấy nụ cười miễn cưỡng của anh.
tôi đi tiệc có con trai khác, buộc phải dẫn anh theo.
để bạn thân tôi biết chuyện, chắc chắn sẽ nhảy dựng mắng tôi là đồ sợ vợ quản chặt, ra cũng còn phải có giờ giới nghiêm sao.
may thay, chúng tôi không học cùng trường, còn bận yêu đương, viết tiểu thuyết, căn bản chẳng có quản tôi.
“Em yêu, em có thấy tôi như thế này phiền phức không? Có ghét tôi không?”
Hạ Thanh Diên thấy tôi hơi buồn, kín đáo cởi cúc áo, lộ ra cơ bụng rắn chắc, kéo tôi đặt lên ngực mình: “Em sờ đi, lúc đó tôi khó chịu đến mức tim loạn nhịp cả.”
Tôi vốn không định quan , định cho anh thấy tôi cũng có nguyên tắc, thế mà lại nhanh hơn não, vô thức bóp nhẹ —— ôi trời, đàn hồi !
“Ái dà, mấy chuyện nhỏ này, anh không nói thì em cũng sẽ ! Yêu nhau rồi thì có giới hạn và khoảng cách là lẽ dĩ nhiên.” Tôi lau nước miếng sắp rơi ra, quay đầu nhìn anh, hăng hái an ủi.
“Vậy… em có tiếp tục sờ xuống dưới không?”
Hạ Thanh Diên không nói gì, chỉ hơi gật đầu.
Trong lúc tôi chăm chú “khảo sát”, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Cái cảm giác bị tính kế là thế đây? Tôi chợt tỉnh táo trong một khoảnh khắc, rồi rất nhanh lại bị hành động của Hạ Thanh Diên lôi cuốn đi mất.
17
Những ngày sau đó, có nói tôi như quay lại cấp ba, sinh hoạt điều độ chưa từng có, cuộc sống hằng ngày chưa từng lành mạnh đến vậy.
Hạ Thanh Diên hận không 24 giờ dính tôi để tuyên cáo chủ quyền.
Đặc biệt là lần nọ, tôi hiếm hoi có rảnh đi quán cà phê viết luận văn mà bị người ta chuyện, anh càng trở nhạy cảm hơn.
Quán cà phê đó tôi chỉ tới một hai lần, nhân viên phục vụ cơ bản đều là sinh viên .
Lần sau tôi gọi cà phê, cậu phục vụ lại mang một đĩa bánh ngọt. Đang định có nhầm không, thì cậu ta sáng mắt tôi có bạn trai chưa.
ra đó tôi ngây ra, tim như hụt một nhịp.
Không phải vì câu của cậu ta, mà là vì ngay phía sau cậu ta vừa khéo có Hạ Thanh Diên, tôi dám chắc anh tuyệt đối đã nghe thấy.
“ có bạn trai, là tôi, hơn nữa còn là chủ động theo đuổi.”
Sắc Hạ Thanh Diên không đổi, ngồi xuống cạnh tôi.
Tuy ngữ điệu chẳng khác ngày thường, tôi không nhịn run lên một cái, còn cậu sinh viên kia cũng đỏ , ngượng ngùng ừ một tiếng rồi bỏ đi.
Tôi lén nhìn sắc anh, dè dặt đẩy miếng bánh về phía anh: “Ăn chút ngọt đi, tình sẽ hơn.”
Hạ Thanh Diên nhìn tôi, cười ôn hòa: “Anh có tình không sao? Hơn nữa đây vốn là người ta đặc biệt tặng em mà.”
rồi, tôi lập tức hiểu là xong đời rồi, phải đầu dỗ dành khó chiều đây.
Quả nhiên, hôm đó tôi dỗ từ hoàng hôn đến tận rạng sáng, đến eo đau lưng mỏi không chịu nổi, cũng chỉ đổi lại một cái cắn nơi cánh từ Hạ Thanh Diên:
“Tối nay tạm thế , ngày mai tiếp tục tính sổ với em.”
Không phải! Vừa rồi rõ ràng anh nói thế này thế kia là không giận nữa cơ mà!
Hạ Thanh Diên chạm vào ánh mắt tôi đầy phẫn nộ, lại chân thành : “Em còn sức à?”
Tôi trừng mắt với anh, lập tức chui vào chăn.
Trời đánh, ai phát minh ra cái giống “vua ghen” này thế?
18
“Anh ta như vậy sự quá đáng!!
“Cậu hiểu không, tôi bây giờ có cảm giác như tự tìm cho mình một ông bố.
“, nói với cậu cũng chẳng rõ, lần sau cậu rủ tôi tối ra chơi mà tôi không đi thì sẽ hiểu bênh ai rồi.
“Không chịu nổi nữa! Tôi nhẫn anh ta ba tháng nữa !
“Hả? Tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị sẵn sàng rồi mới nói chuyện này chứ, cậu biết tôi mà, gì cũng phải tính bước tiếp theo rồi mới thay đổi hiện trạng.
“Cứ yên , tôi sẽ lén tìm người thích hợp hơn, trong này tuyệt đối không để anh ta biết, cậu cũng giúp tôi giấu kín nhé.”
Tôi trốn ra ban công gọi điện cho bạn thân, vừa phàn nàn vừa tám chuyện, hoàn toàn không để ý tới vạt áo thoáng lướt qua phía sau.
“Á, đợi chút, để tôi xem Hạ Thanh Diên đang gì, đừng để anh ta nghe thấy, không kế hoạch của tôi sẽ hỏng hết, tôi gọi lại cho cậu sau.” Tôi vội cúp máy, chuẩn bị ra .
Ra tới nơi thì thấy Hạ Thanh Diên vẫn đang trong bếp, tôi thở phào.
vì cuộc gọi nãy khiến tôi chột dạ, tôi liền vờ như chẳng có gì, bước đến chuyện, định tán gẫu vài câu.
Kết quả là vừa đến gần, tôi đã thấy anh cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, bàn nắm chặt cái xẻng.
Tôi còn chưa kịp , Hạ Thanh Diên đã buồn bực mở miệng: “Vừa rồi cắt ớt bị cay mắt.”
Tôi vội rút mấy tờ khăn giấy lau cho anh, còn thổi thổi mấy cái, thấy sắc Hạ Thanh Diên khá hơn mới nói:
“Ăn cơm xong em phải ra một lát.
“Gặp bạn , nhanh lắm, anh cứ chờ em ở nhà.”
Rất , chẳng biết câu của tôi chọc tới anh, sắc Hạ Thanh Diên lại sa sầm xuống, ngay cả ớt trong chảo cũng bị anh “nghiền nát” cho hả giận.
19
“ sao? Cái này sẽ đẹp hơn đúng không?”
Tôi ghé sát xem điện thoại của thợ kim hoàn, nhẫn đính hôn nhất định phải chọn kỹ, Hạ Thanh Diên rất kén.
Anh luôn ghen tuông như vậy, theo lời Bạch Thâm thì là do không có cảm giác an toàn, cho anh một danh phận chính thức thì tự khắc sẽ ổn.
viết tiểu thuyết, tôi tin .
Xem mấy kiểu rồi mà tôi vẫn chưa hài lòng, quyết định vài hôm nữa bay qua Toronto, đến một nhà trưng bày riêng xem thử.
Dù sao vẫn còn ba tháng, đủ để tôi chuẩn bị chu đáo.
Lần này để tiện và giữ bí mật, tôi còn đặc biệt hẹn gặp ở một quán ăn tư gia. Vậy mà vừa bước ra khỏi phòng bao, tôi đã đụng ngay Hạ Thanh Diên ở góc hành lang.
“Anh…” Tôi còn chưa kịp , đã bị anh kéo vào lòng.
Hạ Thanh Diên đảo mắt nhìn người bán hàng hơn bốn mươi tuổi đi cùng tôi, lông mày hơi nhíu: “Em — đổi khẩu vị rồi?”
Tôi ngớ người nhìn anh: “Không phải, em muốn mua chút đồ, là bạn giới thiệu mới tới xem.”
Hạ Thanh Diên thở phào nhẹ nhõm.
“Nơi này không hợp, một nữa em sẽ đi Toronto.” Tôi chắc chắn giấu không anh, chỉ cần không nói là mua gì là .
Rất , Hạ Thanh Diên chẳng hiểu sao lại hít sâu một hơi nữa.
“Giờ em thích loại ?” Trong giọng anh đầy vị chua chát.
“Loại với loại chứ, anh kỳ lạ .”
Tôi chọc nhẹ vào anh, rồi bị Hạ Thanh Diên nắm lấy : “Thư Nhan, trước đây em từng nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi.”
“Ừ, thì sao?”
“ tôi có chỗ chưa , em cứ nói, tôi sẽ thay đổi, đừng im lặng bỏ đi.”
“Yên đi! Em đâu phải loại người đó, với lại tối nay anh nói ghê.”
đó tôi vẫn còn chột dạ lo lắng Hạ Thanh Diên có phát hiện gì không, vào đó là chuyện đi Toronto, hoàn toàn không để ý đến câu nói rất nhỏ phía sau của anh: “Đồ lừa gạt.”
Bởi tôi nghe thấy sớm, chắc chắn sẽ chẳng có màn hiểu lầm lộn xộn về sau.