Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi tiếp: “Khi em gặp anh, chỉ mỉm gật , anh nghĩ chắc em không nhớ cậu đất năm nào.”
phút chốc, cô giáo chủ nhiệm kêu một cách cường điệu.
“Ối dào ôi, cậu nhè, ngại nổi hết cả da gà rồi đây này, cái lối viết ủy mị này đúng là làm tôi buồn quá, em lại mít ướt thế hả?”
Các bạn nữ lớp gật đồng tình, thậm chí có bạn không nhịn được bắt gãi tay, nổi da gà vậy.
Cô giáo chủ nhiệm khẩy với tôi: “Bây giờ em có thấy ngại muốn không hả? Cậu nhè kia?”
Tôi dáng vẻ nháy trêu chọc của cô, chỉ cảm thấy cô thật đáng .
Trời ơi, tại mọi hành động của cô đều toát vẻ đáng của một cô vậy?
Nếu sự xấu hổ của tôi có mang lại chút niềm vui cô ấy giữa bộn bề công việc, tôi cam tâm tình nguyện.
Mẹ tôi tiếp: “Năm ấy, ngày ấy, mẹ anh phẫu thuật, bác sĩ nói mẹ chỉ có năm mươi phần trăm cơ hội tỉnh lại, anh sợ sau này sẽ không mẹ nữa, anh một cách bất lực.”
“Khoan !”
Cô giáo chủ nhiệm vội vàng ngắt lời mẹ tôi, cô chằm chằm vào tôi: “Em vì chuyện này ?”
Tôi gật .
Cô giáo chủ nhiệm quay lại, nghiêm túc cúi trước mẹ tôi: “Tôi thành thật xin lỗi, tôi không biết là vì chuyện này mà trò ấy , tôi chân thành nói với bác một tiếng xin lỗi.”
Những bạn nữ sinh vừa rồi theo, từng một lúng túng không biết làm , cúi gằm mặt xuống.
Mẹ tôi lau nước , cầm thư tình tiếp: “Hồi nhỏ anh không chắc chắn về tình cảm này, khoảnh khắc em hôn trán anh, anh chỉ nghĩ đó là một hình ảnh đẹp đẽ lưu lại tim.”
“Nhưng khi gặp lại em, trái tim anh đập thình thịch, xung quanh tĩnh lặng, chỉ tiếng tim , nụ của em biến thành thước phim quay chậm, khắc sâu vào tâm trí anh.”
“Anh nhận ra rồi, anh thật sự rất em, từ ngày gặp em, anh tin chắc rằng em sâu đậm.”
“Anh thấy may mắn vì thiếu so với trường cấp ba trọng , để anh có gặp em sớm hơn.”
Cô giáo chủ nhiệm lạnh lùng nói: “Thi không tốt, em nên cảm thấy xấu hổ bản thân, chứ không phải may mắn, khoan …”
Cô giáo chủ nhiệm lúc này mới nhận ra có điều không ổn, cô hỏi mẹ tôi: “Năm đó trò ấy chỉ thiếu so với trường trọng thôi ?”
Bố tôi chủ động tiếng: “Thưa cô, chuyện này lỗi tại tôi, thằng thiếu đó là do mất ở bài thi dục. thằng nói, nhà chúng tôi đều là nông dân, tôi chỉ là một thợ hồ. Hôm đó tôi lợp mái nhà ta, bị ngã từ mái xuống, con trai tôi trước hôm thi dục cấp hai một ngày, phải cõng tôi tìm bác sĩ.”
Cô giáo chủ nhiệm hỏi: “ có mua được mà?”
“ cần mấy vạn tệ, nhà chúng tôi nghèo, con trai không nỡ.”
“Ừm…”
Cô giáo chủ nhiệm rơi vào im lặng.
Cô chắp tay sau lưng lại lại bục giảng, đang do dự có nên để mẹ tôi tiếp hay không.
Cả lớp có chút lúng túng cô giáo chủ nhiệm.
Cuối cùng cô giáo chủ nhiệm nói: “Những phẩm chất này được đấy, vậy thì em có phẩm chất tốt, lại nắm bắt được cơ hội thi đại học, tại em lại chọn sớm, hủy hoại tương lai của ?”
3
Mẹ tôi vội nói: “Con tôi đủ tám tuổi rồi, năm đó nó ở lại lớp vì chăm sóc tôi.”
Cô giáo chủ nhiệm quả quyết nói: “Đủ tám tuổi rồi, thì là đang ở trường! tiếp .”
Mẹ tôi đành tiếp: “Mấy năm nay là những ngày hạnh phúc nhất của anh, mỗi ngày lớp anh đều mong ngóng em, đều em.”
Cô giáo chủ nhiệm nghiêm nghị nói: “ lớp em phải giáo viên, bảng đen, ánh của em nên đặt ở tôi.”
Tôi gật .
Ánh của tôi, vẫn luôn ở cô ấy.
Mẹ tôi : “Anh từng nghĩ sẽ thổ lộ tình cảm với em, nhưng anh vẫn luôn do dự, ngày em nhà anh, giường của anh. Em mặc quần áo hàng hiệu đắt tiền, hoàn toàn lạc lõng với ngôi nhà nghèo nàn của anh, cảnh tượng đó làm tim anh đau nhói.”
phút chốc, cô giáo chủ nhiệm nổi giận đùng đùng.
Cô cầm quyển sách , ném mạnh về phía tôi: “Cô gái đó nhà em nữa ! giường em nữa à!”
Tôi không né tránh, thẳng vào cô.
Hôm đó là cô thăm nhà.
Tôi vẫn nhớ muốn rót cô một tách trà, nhưng nhà tôi ngay cả một chiếc cốc thủy tinh đẹp không có.
Tôi chỉ có bóc hộp trà sữa Hương Phiêu Phiêu mà nhà máy mẹ tôi tặng dịp Quốc khánh, pha cô một cốc, nhà chúng tôi chưa bao giờ dám bóc quà, vì nhận được quà có mang biếu họ hàng khác.
Hôm đó trời rất lạnh, bố mẹ tôi chỉ dám đặt lò sưởi phòng tôi.
Cô giáo chủ nhiệm cầm cốc trà sữa, giường tôi, cắn ống hút uống một ngụm.
Sau đó cô ngẩng , ngọt ngào, nói với tôi: “Ôi chao, ấm quá.”
Tôi bên cạnh cô, sau bao nhiêu năm, lần tiên được ở riêng với cô.
khác đều sợ bị thăm nhà, chỉ riêng tôi, lại mong thời gian ngày hôm đó kéo dài hơn một chút.
Không nỡ để cô .
Nhưng lại không muốn cô thấy quá nhiều sự nghèo khó của .
Mẹ tôi thư tình của tôi, nước lưng tròng: “Khoảnh khắc em nhà anh, anh rất muốn nói với em, anh tìm em rất nhiều năm, anh theo đuổi em rất nhiều năm.”
“Anh em gió vạn dặm, anh em mây bay vạn dặm, ngày lại ngày, năm lại năm, cậu từng nhặt thùng carton phụ giúp gia đình, một cách nghiêm túc một cô