mười , mẹ tôi ngoại tình với một người đàn ông giàu có và với cha tôi.
Bà nói chồng mới của bà không thể chấp nhận tôi, bà không thể đưa tôi theo, bảo cha tôi tự nghĩ cách nuôi tôi.
Cha tôi là một người đàn ông truyền thống, luôn cần cù, lấy gia đình làm trọng. khi tôi sinh ra, ông đã miệt mài bôn ba bên ngoài kiếm tiền, chỉ để tôi và mẹ sống tốt hơn.
một người đàn ông không có học vấn, không bằng cấp chỉ có thể làm những công việc tay chân nặng nhọc, kiếm chút tiền còm, chẳng thể gánh nổi chi tiêu cho một người đàn bà thích làm đẹp và một đứa trẻ đang .
Cha và mẹ tôi thường xuyên cãi nhau đêm khuya, mẹ tôi luôn chỉ mũi ông mà mắng là một kẻ vô dụng.
Bà nói chồng của bạn bà đã sớm kinh doanh, mua biệt thự ở tỉnh thành, bạn bà ngày ngày sống cuộc sống phu nhân giàu có, nhà chúng tôi chen chúc trong một nhà nhỏ ở khu ổ giữa thành phố, hơn chục hộ dùng chung một nhà vệ sinh.
Cuối cùng, mẹ tôi không chịu nổi nữa, liền qua lại với một người đàn ông giàu có và đề nghị với cha tôi.
Cha tôi – một người cả đời từng uống rượu – đêm hôm đó đã uống say mèm.
Ngày , mẹ tôi mặc chiếc áo lông chồn giá hơn mười nghìn tệ, nhìn cha tôi với ánh mắt ghê tởm.
“Lúc trước đúng là mù mắt mới theo , phí hoài nhiêu thanh xuân của tôi.”
“ ta không chấp nhận Gia Gia, tự nghĩ cách nuôi nó đi, đừng để nó làm phiền cuộc sống của tôi.”
Bà ra đi dứt khoát, sòng phẳng, ném lại cho cha tôi nghìn tệ coi phí chia tay và tiền nuôi dưỡng sau này.
Tôi nắm tay cha, ngơ ngác nhìn ông, tay người đàn ông run dữ dội, lòng tay lạnh lẽo.
Cha tôi đặt cả hai tay đôi vai gầy gò của tôi, trong mắt đầy nước, nói:
“Cha nhất định sẽ nuôi con khôn , cho dù có phải bán sạch mọi thứ, cha cũng không bỏ rơi con.”
Khi , tôi vẫn là một đứa trẻ, ngây thơ tin câu nói .
Cho đến ba tháng sau, trong nhà nhỏ ở khu ổ xuất hiện một người phụ nữ mặc thời thượng, sau lưng là một cậu bé chảy nước mũi.
Người phụ nữ liếc nhìn tôi một lập tức nhíu mày, cha tôi đứng bên cạnh bà , nhìn tôi mà thở dài.
“Gia Gia, cha xin lỗi con. Con tạm thời đến ở với bà một thời gian, đợi khi nào cha có tiền, cha sẽ đón con , không?”
Tôi không nói gì, đôi mắt tròn đỏ hoe, nước mắt chực trào.
Tôi không dám khóc, vì tôi biết khóc cũng vô ích, khóc sẽ không khiến mẹ quay , cũng không làm cha có tiền.
Cứ vậy, tôi biết mình lại sắp bị bỏ rơi.
Lúc đi, cha đặc biệt dẫn tôi đến trung tâm thương mại mua cho tôi một chiếc váy hoa – mẫu mới nhất lúc bấy giờ – giá hơn một nghìn tệ, thứ mà tôi từng mặc giờ.
Sắc mặt của “dì” hơi sầm lại, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Cha tôi thậm chí không đưa tôi đến nơi, chỉ dặn nhân viên phục vụ trên xe nhớ gọi tôi xuống khi đến trạm, quay người bỏ đi.
Tôi nhìn ông nắm tay cậu bé kia rời đi, trong lòng bỗng thấy trống rỗng.
Tôi từng gặp bà , khi sinh ra đã sống cùng cha mẹ ở khu ổ giữa thành phố, mỗi dịp lễ tết chỉ có cha tôi một mình quê.
Mẹ tôi nói, bà trọng nam khinh nữ, vì mẹ không sinh con trai nên bà không cho mẹ tôi nhà Tết.
Mỗi dịp lễ tết, tôi và mẹ lại co ro trong nhà nhỏ ở khu ổ , lặng lẽ đếm từng ngày trôi qua.
Đếm xem lâu nữa cha sẽ trở , đếm xem lâu nữa tôi mới viên kẹo mà cha mang .
*
Bà tôi là người sinh ra và ở nông thôn, gương mặt xám xịt đầy nếp nhăn, một mình sống ở quê, mang một tên mộc mạc đúng kiểu phụ nữ nông thôn thế hệ trước – Chiêu Đệ.
Cha tôi đưa cho bà một phong bì, coi tiền nuôi dưỡng tôi.
Bà vốn tính nóng nảy, chẳng phải người hiền hòa.
Ngay lần đầu nhìn thấy tôi, vẻ chán ghét trên mặt bà đã không thể che giấu.
“Một con nhóc ranh, sớm nên vứt quách nó đi . vậy mà nó lại thằng con trai quý hóa của tôi coi báu vật mà giữ khư khư, giờ quay ra không cần nữa, ném cho tôi. Chẳng phải là để tôi, mẹ kiếp, hầu hạ nó xong, giờ lại phải hầu hạ đến con nó à!”
Bà tôi rất giỏi mắng chửi, có thể mắng một chuyện nhỏ mà không lặp lại câu nào, mắng lúc ra khỏi ga, mắng suốt dọc đường làng, mắng cho đến khi đến nhà tranh thấp lè tè, dột nát.
Tôi đi theo sau lưng bà, một mình kéo chiếc vali cao gần bằng tôi, kéo đến nỗi các ngón tay đỏ ửng, kéo đến mức ống quần trắng lấm đầy bùn đất.
Bà lại đá mạnh một người tôi:
“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt này, đi bộ cũng không biết đi! Chẳng trách mẹ mày – con đàn bà lòng lang dạ thú – không cần mày, chê mày là đồ bám! Mẹ mày chính là sao chổi xui xẻo, sinh ra mày – một con sao chổi nhỏ! Giờ cha mày cũng bỏ mày , mày vui hả?”
Bà đá rất mạnh, tôi ngã lăn ra đất, tay trầy xước, tôi cắn răng, không khóc.
Bà liếc qua vết thương của tôi, quay đầu bỏ đi, chẳng buồn dừng lại.
Sau này tôi mới biết, sau khi mẹ tôi bỏ đi, cha tôi qua người quen giới thiệu đã quen một “dì” giàu có. Dì có chút tiền, ưng cha tôi vì ông trông đứng đắn, khi nghe nói ông có một đứa con gái, lập tức sầm mặt chối.
Dì mới tuy không ghét bỏ tôi, cũng thẳng thắn nói không cho phép tôi sống chung với họ.
Khi , ba chữ “đồ bám” một lời nguyền treo lơ lửng trên đầu tôi, đè nặng đến mức tôi đó chẳng dám ngẩng đầu .