Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Ngôi nhà ở quê chỉ có hai gian thấp lè tè, gian bếp đất xám xịt chiếm một phòng, dưới chân là nền đất đen sì do nhiều giẫm đạp, gồ ghề, lồi lõm. Những mưa, nước từ mái dột chảy xuống, đúng vào chỗ đất trũng.

Không có phòng tắm, không có nhà vệ , chỉ có một chậu nhựa đỏ đã giòn sắp vỡ và một bô gỗ không từ thời nào.

Ban , tôi đứng bô gỗ mãi vẫn không thể vượt qua được rào cản tâm lý trong lòng.

Bà nội trở mình, nói:

“Muốn đi thì đi, không thì thôi, lại còn bày đặt chê bai. Con nhỏ c.h.ế.t tiệt này, nhịn c.h.ế.t luôn đi, con ranh con!”

Chiêu Đệ không thích tôi, tôi cũng không dám cãi lại, chỉ sợ ngay bà cũng bỏ tôi.

Như vậy thì tôi thật sự chỉ còn lại một mình.

Bà không thích mái tóc dài của tôi, nên một buổi trưa, mặc kệ tôi khóc lóc, bà dùng một chiếc kéo cùn, thẳng tay cắt phăng mái tóc của tôi.

Tôi ôm đống tóc ngắn còn vương mùi gỉ sắt, lặng lẽ khóc suốt một .

Vật chất ở nông thôn vô cùng thiếu thốn, mỗi sáng bà nội vác cuốc đồng, tôi ngồi cửa gặm chiếc bánh đen cứng ngắc.

Tôi không nói địa phương, chỉ nói phổ thông, hoàn toàn lạc lõng ở .

Lũ trẻ trong làng túm tụm ba cửa căn nhà tranh dột nát, ló mặt vào bên trong làm đủ trò nhăn nhó, chế giễu.

“Mẹ tao nói chính là con bé từ thành phố về.”

“Đúng rồi, đúng rồi, bà tao nói ba mẹ nó đều không cần nó, nó là đứa trẻ bị bỏ .”

“Chỉ có trẻ hư mới bị bỏ , nó là đứa trẻ hư.”

Tôi không phải là trẻ hư!

Tôi tuyệt đối không phải là trẻ hư!

rõ ràng tôi đâu có phải là đứa trẻ hư, tại sao bố mẹ lại đều không cần tôi nữa?

Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, nằm trên giường suốt này qua khác nước cứ tuôn .

Mỗi tôi đều mong ngóng xem giờ bố đón tôi về.

Mong chờ, mong chờ… rồi cũng tháng Chín.

Đầu tháng Chín, căn nhà tranh dột nát đón một vị khách – một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi , ăn mặc giản dị giống hệt bà nội.

Vừa gặp mặt, bác ấy đã niềm nở gọi tôi là Gia Gia.

Bác nói mình là bác gái ruột của tôi. Tôi nhớ bố từng nói, trên ông còn có một người chị gái, nhiêu nay, tôi chưa từng gặp.

Bác và bố không giống nhau lắm, lại có vài nét hao hao giống bà nội.

Bác mang theo một bọc tiền, nhét vào tay bà nội.

“Quốc Hoa bên cũng chẳng còn cách nào. Con bé không thể về được, đành ở tạm thôi. Nếu không phải bố Bân Bân dạo này bị bệnh, thì con đã đưa con bé về nhà con rồi, sao lại làm phiền mẹ?”

“Gì chứ, chỉ là thêm một miệng ăn, thêm một đôi đũa, thì tốn kém nhiêu chứ? Con còn chẳng thể thường xuyên qua xem nó, lỡ ốm đau, mẹ còn phải đưa nó đi khám đấy, phải không? Chiều nay Quốc Hoa bảo con đưa nó lên thị trấn nhập học.”

Bà nội tức mức đi vòng quanh nhà mắng chửi:

“Một con nhóc ranh, học hành gì? Bố nó chẳng phải đang thiếu tiền sao? thêm vài rồi gả đi lấy tiền sính lễ xong, phí công, phí tiền làm gì? Bảo nó về nói chuyện với tao, có gan thì nói thẳng mặt tao ấy!”

Bác tôi phải vòng vo, nói hết lời ngon ngọt dỗ dành. Bà nội mắng chửi chán thì ngồi phịch xuống bậc cửa, trừng trừng nhìn tôi.

Đôi đen kịt, đầy nếp nhăn ấy khiến tôi sợ hãi, co rúm người lại thành một cục.

Buổi chiều hôm , bác gái đưa tôi lên thị trấn nhập học.

Chiếc cặp sách mới tinh đeo trên lưng, bác cứ mãi xoa đầu tôi:

“Tết này bố con về, con chỉ cần ở vài tháng thôi. Đợi khi cuộc sống bên bố con khá hơn, con được đón về.”

“Trường ở nông thôn không bằng trường ở thành phố của con, bây giờ con cũng chẳng còn cách nào khác, cứ học tạm đã. Về nhà thì nhớ thường xuyên nói chuyện với bà nội nhé.”

Tôi gật đầu thật mạnh.

Dù không hiểu hết ý trong lời nói của cô, ít nhiều cũng cảm nhận được một điều:

Bố không đón tôi về trong thời gian ngắn, và tôi phải sống tiếp ở nơi xa lạ này.

Sống cùng Chiêu Đệ.

Bà nội vẫn đối xử với tôi hờ hững. Vui thì gọi tôi là “con nhóc ranh”, còn không vui thì chửi thẳng một “con tiện nhân”.

Lời phàn nàn vẫn chưa giờ ít đi.

Cuộc sống ở trường học buồn tẻ và nhàm chán. Lũ trẻ ở quê, học lớp 3, lớp 4 tiểu học bảng chữ 26 chữ vẫn còn không thuộc hết.

Giáo viên cũng là mấy học vừa tốt nghiệp cấp 3 gom góp lại dạy.

mới ngoài hai mươi, thường chẳng quản nổi học , chuyện trốn học, đánh nhau diễn như cơm bữa.

Khi tôi dùng một giọng chuẩn xác và trôi chảy đọc hết các từ trong sách, đôi vốn đã mất đi ánh sáng của cô giáo lại dần dần lóe lên tia sáng, và ngay hôm sau, trong buổi họp phụ huynh, cô đã khen ngợi tôi mặt mọi người.

Có phụ huynh trong làng lững thững đi tới mặt bà nội tôi, nói rằng trong căn nhà tranh nhỏ bé này sắp “bay” một cô viên đại học.

Bà nội khinh thường “hừ” một :

“Trong bụng cũng chỉ có chút chữ nghĩa ấy thôi, đã đem khoe hết , thì có thể nên trò trống gì?”

“Học giỏi thì có ích gì? Ngay một hạt gạo cũng không nấu, chẳng chừng nào c.h.ế.t đói. Tôi nói thật, sách vở này chẳng khác gì chó ăn, mười đầu cơm còn không nấu, giữ lại có ích gì? Chỉ tổ tốn tiền !”

Bà nội không thích tôi, là sự thật đã định sẵn. Tôi chưa từng oán trách.

Không ai thích tôi, dường như chính là số mệnh của tôi.

Đọc 2 của truyện Trọng Nam Khinh Nữ? Tôi Quyết Đỗ Bắc Đại. mười , mẹ tôi ngoại tình với một người ông giàu có và ly hôn với cha tôi.

Bà nói chồng mới của bà không thể chấp nhận tôi, bà không thể đưa tôi theo, bảo cha tôi tự nghĩ cách tôi.

Cha tôi là một người ông truyền thống, luôn cần cù, lấy gia đình làm trọng. Từ khi tôi , ông đã miệt mài bôn ba bên ngoài kiếm tiền, chỉ tôi và mẹ sống tốt hơn.

một người ông không có học vấn, không bằng cấp thì chỉ có thể làm những công việc tay chân nặng nhọc, kiếm được chút tiền còm, chẳng thể gánh nổi chi tiêu một người bà thích làm đẹp và một đứa trẻ đang ăn lớn.

Cha và mẹ tôi thường xuyên cãi nhau vào khuya, mẹ tôi luôn chỉ vào mũi ông mắng là một kẻ vô dụng.

Bà nói chồng của bạn bà đã sớm kinh doanh, mua biệt thự ở tỉnh thành, bạn bà sống cuộc sống phu nhân giàu có, còn nhà chúng tôi thì chen chúc trong một căn nhà nhỏ ở khu ổ chuột giữa thành phố, hơn chục hộ dùng chung một nhà vệ .

Cuối cùng, mẹ tôi không chịu nổi nữa, liền qua lại với một người ông giàu có và đề nghị ly hôn với cha tôi.

Cha tôi – một người đời chưa từng uống rượu – hôm đã uống say mèm.

ly hôn, mẹ tôi mặc chiếc áo lông chồn giá hơn mười nghìn tệ, nhìn cha tôi với ánh ghê tởm.

“Lúc đúng là mù mới theo , phí hoài nhiêu thanh xuân của tôi.”

ta không chấp nhận Gia Gia, tự nghĩ cách nó đi, đừng nó làm phiền cuộc sống của tôi.”

đi dứt khoát, sòng phẳng, ném lại cha tôi nghìn tệ coi như phí chia tay và tiền dưỡng sau này.

Tôi nắm tay cha, ngơ ngác nhìn ông, bàn tay người ông run lên dữ dội, lòng bàn tay lạnh lẽo.

Cha tôi đặt hai tay lên đôi vai gầy gò của tôi, trong đầy nước, nói:

“Cha nhất định con khôn lớn, dù có phải bán sạch mọi thứ, cha cũng không bỏ con.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương