Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chapter 15

“Ra tay !” Tống Diễn lạnh lùng ra lệnh.

Dưới lầu nhiên có một súng, óc tôi trống rỗng, lăn lê bò toài đến bên cửa sổ: “Thời Hoài Tự!”

Cảnh tượng anh ngã trong vũng m á u mà tôi tưởng tượng đã không xảy ra.

chú .

Ông ta b.ắ.n vào lưng, nằm sấp trên đất.

Bàn tay trái của Thời Hoài Tự chảy m á u ròng ròng.

Cách không xa, một đội cảnh sát vũ trang ùa vào, nhanh chóng vây kín bốn .

Sắc Tống Diễn thay đổi, ngột túm cổ áo tôi lùi vào sau cột bê tông ở tầng .

Ngoài cửa sổ, cảnh sát gọi loa yêu cầu Tống Diễn hàng. Anh ta không ngờ, cảnh sát lại đến nhanh như vậy.

Tống Diễn siết chặt tôi, trốn ở góc * mà lính b.ắ.n tỉa không nhìn thấy, hét : “Tôi có thuốc nổ trong tay, hãy để Thời Hoài Tự vào gặp tôi. Nếu không, tôi sẽ kéo cô ấy * !”

Tôi há miệng, thở hổn hển, cảm thấy trước tối sầm: “Tống Diễn, anh bình tĩnh một chút.”

“Anh rất bình tĩnh, kiếp trước em đã cam tâm * Thời Hoài Tự. Sao vậy, đổi lại anh không được à?”

Tôi cuồng vỗ vào tay anh ta: “Em không… em không muốn…”

Giọng điệu của Tống Diễn ngày càng kích động: “Anh đã có thể vãn hồi tất cả! Nhưng tại sao em cũng quay về! Em hãy trả lại Tang Ninh ban cho anh!”

Tôi vô ích đưa tay ra, ánh sáng trước tối dần.

“Tống Diễn.” Một giọng quen thuộc, trầm thấp vang cách vài bước.

“Tôi đến rồi, cậu thả cô ấy ra.”

Áp lực ở cổ nhiên biến mất.

Tôi khom lưng, ho sù sụ, nhòe vì nước, thoi thóp nhìn Thời Hoài Tự, bản năng đưa tay về anh.

Vết m á u trên chân anh đã khô lại, trên tay quấn băng gạc, lại có vẻ thảm hại hơn kiếp trước.

Kể khi bước tầng , đôi anh đã dán chặt vào tôi, sợ tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Tống Diễn kéo tôi lại, lùi vài bước, rút một con d.a.o găm ra, kề vào cổ tôi: “Thời Hoài Tự, lần này, chúng ta chơi trò khác .”

Anh ta vào một áo khoác da ở cách không xa, với Thời Hoài Tự: “Mặc vào.”

áo tôi quen thuộc không thể tả.

“Không… không thể mặc!” Tôi giãy giụa kịch liệt, lần tiên giọng lạc : “Không được!”

Tống Diễn như phát , phát ra đầy phấn khích: “Ninh Ninh, kiếp trước Thời Hoài Tự dám ôm em * , còn em sao? Em yêu anh ta đến mức nào?”

“Không…” Tôi cuồng cào cấu mu bàn tay Tống Diễn.

Anh ta siết chặt tôi, khẩy: “Em nghĩ anh ta đấu lại anh sao? Anh ta bảo vệ em tốt đến mấy có ích gì? Em không ra ngoài, anh vẫn có thể mở cửa vào, trói em lại. Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi, hôm nay, anh ta không *, em *.”

Thời Hoài Tự dường như không nghe thấy những lời thầm của chúng tôi: “Cậu để d.a.o cách xa cô ấy một chút, tôi sẽ mặc.”

“Thời Hoài Tự! Anh !” Tôi khóc đến khản cả : “Em van xin anh đấy!”

Thời Hoài Tự như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào giọt m á u do d.a.o đ.â.m vào, nhanh chóng mặc áo khoác vào.

Một “tít” vang . Đồng hồ đếm ngược bắt .

Tôi tuyệt vọng nhắm lại.

Tống Diễn nhiên đẩy tôi về trước: “Tang Ninh, chọn một .”

Tôi đứng giữa , khóc và bước một bước về Thời Hoài Tự, anh liền lùi lại nửa bước.

“Ninh Ninh, đừng qua đây.” Thời Hoài Tự nghiêm túc dặn dò: “Có bom.”

Tôi đứng yên tại chỗ, không dám bước thêm một bước nào nữa.

Tôi không sợ *, nhưng lúc này, trước anh, nếu chọn Thời Hoài Tự, chẳng khác nào kích động Tống Diễn. Thậm chí có thể khiến quả b.o.m phát nổ sớm hơn.

“Tang Ninh, hãy thừa nhận , em yêu bản thân mình, em giống chú em, ích kỷ và bạc tình.” Tống Diễn khẩy, những lời mỉa mai ở bên cạnh.

Thời Hoài Tự lùi về cửa sổ, nhìn tôi một cái, rồi mở lời: “Tống Diễn, về chuyện của ba cậu, tôi rất xin lỗi.”

“Mày không xứng nhắc đến ba tao!” Tống Diễn vốn đứng xem kịch hay, nhiên kích động, tiến nửa bước: “Các , những cậu ấm cô chiêu sinh ra đã ngậm thìa vàng, có chút chân thành nào không?”

“Nhưng mà, năm ba cậu quả thực đã làm việc trái quy định, không đội mũ bảo hiểm, chúng tôi cũng đã bồi thường đầy đủ.”

“Câm miệng!”

Thời Hoài Tự lạnh lùng nhếch mép đầy châm biếm: “Cậu cũng một bất tài vô dụng.”

Toàn thân tôi run rẩy. Thế giới này rồi.

Mỗi câu của Thời Hoài Tự đều đánh trúng điểm yếu của Tống Diễn. Anh ấy không muốn sống nữa sao?

Tống Diễn không biết đâu ra một bật lửa, ném xuống đất, ngay lập tức ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

Mùi dầu máy công nghiệp nồng nặc trong không khí, hóa ra Tống Diễn đã tưới trước.

“Chính các , đã hủy hoại cuộc đời tôi!” Tống Diễn với đôi đỏ ngầu về tôi, khuôn chưa được phục hồi hoàn toàn của anh ta, lúc này trong ánh lửa, trông vô đáng sợ: “Tang Ninh, tại sao em không chọn anh? Nếu em sớm, rằng em không thích hủy dung, lúc anh đã không tự ra tay tàn nhẫn với bản thân như vậy…”

Một chậu nước lạnh dội thẳng vào . Thật sự chính anh ta tự làm.

“Anh rồi…”

“Đúng vậy, không làm như vậy, làm sao anh có thể lợi dụng sự áy náy của em để thăm dò tin tức của Thời Hoài Tự chứ!” Tống Diễn đã nằm vùng nhiều năm, cuối đã xé toạc lớp nạ hiền lành, để lộ ra một khía cạnh cuồng, cố chấp.

của anh ta, giống như ống bễ thủng, chói tai và khó nghe: “Ninh Ninh, nếu em đã chọn anh, sẽ không có cái kết này. đến bước đường này, có thể trách bản thân em. Hãy anh xuống địa ngục …!”

Anh ta ra một điều khiển xa. Tôi không suy nghĩ gì, quay nhào vào lòng Thời Hoài Tự, ôm chặt anh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương