Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chapter 9

Tôi tức đến đau : “Anh cứ thế mà tin à?” đó đến một bức ảnh của tôi không có.

Thời Hoài Tự cụp xuống, nhìn chằm chằm bảng tin trống rỗng trên điện thoại của tôi, có thứ gì đó từ từ lên anh.

“Ninh Ninh, anh không dám không tin.” Anh hết này đến khác bấm , rồi lại thoát , dường xác nhận điều gì đó, lại dường chỉ là một hành động vô thức sau khi đột nhìn thấy ánh : “Anh sợ nếu tìm người tra, sẽ nhận tin em và anh ta thực sự rạp chiếu phim, nếu là vậy, anh thà không biết còn hơn.”

Tôi vừa tức vừa đau lòng: “Anh hỏi em một câu …” Nói nửa chừng, tôi đột dừng lại.

Đúng vậy, anh không dám hỏi. Tang Ninh lúc đó, động một là buông lời cay nghiệt với anh. E rằng câu trả lời nhận sẽ không tốt hơn so với gì Thời Hoài Tự tự mình suy đoán là nhiêu.

“Em sai rồi.” Tôi vùi lòng Thời Hoài Tự, cay xè: “Em xin lỗi, sau này sẽ không giờ giận anh nữa.”

Anh khẽ cười một tiếng, hôn lên tai tôi: “Không sao, anh thích vẻ giận dỗi của em, đáng yêu. Chỉ là… đừng nói không cần anh nữa.”

Đêm đó, khoảng cách cuối cùng giữa chúng tôi biến mất.

9.

Tôi nghi ngờ Thời Hoài Tự có khuynh hướng khổ dâm. Một ngày không bị mắng thì toàn thân khó chịu.

một buổi Thu, tôi lại một nữa bùng nổ.

“Thời Hoài Tự, anh muốn làm việc đến chế* ở ty, để em mang cờ lưu niệm ‘Tận tâm với việc’ đến anh à?”

điện thoại, nói gợi cảm của Thời Hoài Tự phủ một lớp cát dày, có mũi, anh cười nói: “Anh vẫn chống đỡ .”

Nửa đêm hôm qua, anh bị sốt cao, toàn thân nóng hổi. Tôi đã gọi bác sĩ gia đình, kê thuốc hạ sốt.

Vừa dỗ dành vừa ép buộc anh uống thuốc, rồi bưng chậu nước nhỏ, lau người anh.

Đến gần , cơn sốt mới hạ.

Tôi viết một thực đơn thanh đạm dì Lưu, để Thời Hoài Tự có thể khi thức dậy, rồi chui lòng anh ngủ một giấc say sưa. Nào ngờ, vừa mở , đã 10h rồi, anh đã làm.

Có lẽ vì ám ảnh từ kiếp trước, tôi đặc biệt quan tâm đến sự an toàn của anh. Sau khi xong, tôi lại mang theo cháo mà dì Lưu đã nấu, vội vã đến ty anh.

Thư ký vừa nhìn thấy tôi, đã căng thẳng đứng dậy: “Tổng giám đốc Thời văn phòng, không tiện tiếp khách.”

“Không sao, tôi đợi một .” Nói xong, tôi xuống ghế sofa ở cửa, nghịch điện thoại.

Dần dần, tôi nghe thấy Thời Hoài Tự nói chuyện với một ai đó. điệu lạnh lùng và sắc bén chưa từng có: “Tôi đã cơ hội, là tự không nắm bắt .”

“Tổng giám đốc Thời, rõ ràng là anh cố ý khiến tôi phạm sai lầm…”

Thời Hoài Tự khẽ cười một tiếng: “Thì sao?”

“Anh không có đạo lý.”

“Tôi là một doanh nhân, chỉ biết lợi nhuận. Tôi không giờ nói đạo lý với ai cả.”

Tôi chống cằm, lắng nghe một cách chăm chú, còn cô thư ký thì sắp bị dọa chế* khiếp.

Cánh cửa đột mở toang, một người đàn trung niên giận dữ lao .

Lúc , ta vô tình nhìn lướt qua tôi, tôi sững người.

chủ Phương… Không phải là hung thủ đã đ.â.m tôi ở kiếp trước sao?

Chẳng lẽ Thời Hoài Tự đã bắt hành động rồi?

Sớm hơn mười năm, không hổ danh là người của hành động.

Thư ký mồ hôi nhễ nhại, hét to: “Tổng giám đốc Thời, phu nhân đến rồi!”

Tôi hoàn hồn, xách hộp cơm .

Không thấy người đàn lạnh lùng nắm tay quyền sinh sát nơi sở. Thời Hoài Tự bên cửa sổ, chiếc áo sơ mi trắng tinh không một vết bẩn, cười dịu dàng với tôi: “Trưa nay anh sẽ về.”

Tôi “đùng” một tiếng đặt hộp cơm lên bàn anh, đối diện anh: “Vừa nãy người đó…”

“Làm em sợ sao?” anh nhẹ, cười nói: “Anh xin lỗi, sau anh sẽ chú ý đến điệu!”

“Không phải…” Tôi gãi : “Người đó, chính là người mà trước em nói với anh, người đã đ.â.m em bị thương.”

Đôi Thời Hoài Tự trở nên lạnh lùng, anh chỉ nói một câu đơn giản “Để anh lo”, rồi cúi nghiêm túc cơm.

Thời gian vừa đúng lúc, cháo vẫn còn ấm.

Anh thực sự có một phong thái tốt, ngay cả việc cơm tao nhã.

Thấy tôi vẫn còn nhìn chằm chằm anh, Thời Hoài Tự dừng lại một : “Em có muốn cùng anh không?”

“Không.” Tôi do dự nhổm người dậy: “Chuyện đó…”

Thời Hoài Tự lại dừng lại, thở dài: “Em muốn mua túi xách? Hay mua quần áo? Dùng thẻ anh đưa em là , hoặc đợi anh làm xong việc, anh sẽ cùng em.”

Tôi cắn răng, tai đỏ bừng: “Làm ơn… anh có thể… nói chuyện với em bằng điệu vừa rồi không…”

“Cái gì?”

Tôi ôm , thiếu điều chui xuống gầm bàn: “Năn nỉ anh, em thích kiểu đó!”

Trên Thời Hoài Tự xuất hiện một khoảng trống ngắn.

Tôi lại nhớ đến một đêm nào đó, óc mơ hồ nói với anh: “Hãy nhìn em bằng ánh nhìn rác rưởi…”

Đột tôi cảm thấy đứng không yên. Một số lời nói dâm đãng thực sự là không cố ý mà thốt .

Thời Hoài Tự nuốt thức , đột bật cười.

Tôi ngượng ngùng đá anh một cái: “Không cười em, quên gì em vừa nói …!”

“Không quên đâu.” Anh nhìn tôi, “Anh sẽ không giờ có thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của em.”

Ngày hôm đó, mọi người ty anh nhìn thấy tôi với khuôn đỏ quả cà chua, rồi chạy khỏi ty.

Hai kiếp quấn quýt bên nhau nhiêu năm, gần đây mới có cảm giác của một tình yêu nồng cháy.

Bảng tin của Thời Hoài Tự đã bị tôi trưng dụng.

Cứ dăm ba bữa lại đăng món thất bại, bức ảnh đôi mờ nhòe chụp ngẫu hứng, kèm theo dòng thông báo sến sẩm của học sinh Tiểu học.

Thời Hoài Tự tế nhị nói: “Thật … anh vẫn có vài người bạn đấy.”

Ngụ ý, quả thật có mất .

Nhưng thấy tôi chơi đùa vui vẻ, anh chấp nhận lời trêu chọc của mọi người.

Dưới mỗi bài đăng, đều có vài bình luận cố định.

[Lão độc thân đã chịu thua rồi.]

[Lại khoe vợ nữa à…?]

[Nếu anh bị chị dâu bắt cóc, hãy nháy .]

Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã đến cuối Thu.

Tống Diễn dường đã biến mất khỏi cuộc sống của tôi, số điện thoại đã bị hủy, mọi cách thức liên lạc đều đã bị cắt đứt.

Thỉnh thoảng nhìn thấy cảnh học sinh cấp Ba tan học, tôi lại nhớ về ngày xưa. Nhưng trực giác mách bảo tôi, mọi thứ sẽ không kết thúc một cách đơn giản vậy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương