Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi ta và Tạ Ninh Thần thành thân, chàng vẫn luôn lạnh nhạt, giữ lễ xa cách, đối đãi với ta như khách.
Bốn năm sau, vì Bạch Nguyệt Quang Tạ Ngọc Khanh, chàng bất chấp hiểm nguy, mưu đồ phản loạn Thái hậu.
Thái hậu nổi giận, hạ lệnh chém đầu Tạ Ninh Thần, ngay ta cũng bị liên lụy.
thân phận Trường Ninh quận chúa cao quý, ta bị giáng làm thứ dân, rồi phát phối đến vùng biên ải khổ hàn.
Khi ấy, ta vừa sảy thai, thân thể yếu ớt, trong lại mang nỗi uất hận không nguôi, chẳng bao lâu sau bỏ nơi đất lạnh.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta lại thấy đang trong hoàng cung, ẩn thân sau một tấm bình phong.
Ngoài bình phong, Thái hậu đang hôn — người được chỉ định chính là Tạ Ninh Thần.
1Ta là Trường Ninh quận chúa, nhỏ đã được Thái hậu đón vào cung nuôi nấng người, được sủng ái chẳng khác gì công chúa thật sự.
Thái hậu yêu thương ta vô , từng có ý định chỉ hôn ta cho Hoàng đế.
Nhưng ta lớn trong cung, tận mắt thấy các phi tần trong hậu cung vì tranh sủng không thủ đoạn, ghen ghét, hãm hại lẫn nhau.
Ta thực sự không muốn trở thành một người như thế, khéo léo chối Thái hậu.
Tạ Ninh Thần là nghĩa tử của Tạ thị lang – đương triều Hộ bộ thị lang, cũng là tân khoa Trạng nguyên.
Trong buổi yến tiệc Qiong Linh, chàng tuấn tú phong nhã, tao nhã như ngọc, đối đáp với Hoàng đế vừa đúng mực, vừa tự nhiên, khiến người ta phải khen ngợi.
Hoàng đế cười hỏi:“Ái khanh tài mạo song toàn, e là trong nhà đã có thê thiếp thành đàn rồi chứ?”
Tạ Ninh Thần khiêm tốn đáp:“Vi thần chỉ mong có được một người tri kỷ, nắm tay đến bạc đầu. có thể cưới được hiền thê, ấy đã là phúc lớn, đâu dám vọng tưởng đến thê thiếp thành đàn.”
khoảnh khắc ấy, ánh mắt ta rơi trên người chàng, rồi chẳng thể dời đi được nữa.
Ta đã quỳ trước Thái hậu cầu xin suốt ba ngày, mềm , đồng ý hôn cho ta và Tạ Ninh Thần.
Nhưng vẫn không hiểu:“Tạ Ninh Thần tuy đỗ Trạng nguyên, nhưng chỉ là nghĩa tử của Tạ thị lang, thân phận không cao quý. Vì sao con nhất quyết phải gả cho ?”
Ta là cành vàng lá ngọc, còn chàng chỉ là một chi nhánh nhỏ trong phủ thị lang, đúng là khác biệt một trời một vực.
Nhưng sau buổi yến ấy, ta đã nhận định Tạ Ninh Thần là người duy nhất. Ta chỉ mong chàng sống trọn lời chàng nói: “Một đời, một đôi.”
Ta lại không biết, người chàng nghĩ đến khi nói câu đó, thật ra là Tạ Ngọc Khanh – con gái ruột của Tạ thị lang, cũng chính là em gái nuôi của chàng.
Chàng chịu cưới ta, chẳng qua vì Tạ Ngọc Khanh muốn tiến cung làm phi, sợ ta – nhờ được Thái hậu sủng ái – sẽ trở thành chướng ngại trong hậu cung.
Khi ta trọng sinh, trở về đúng khoảnh khắc Thái hậu đang hôn cho Tạ Ninh Thần.
Sau bình phong, chàng đang quỳ dưới đất, cung kính dập đầu tạ ơn:“Thần đội ơn Thái hậu hôn, cảm kích đến rơi lệ.”
Nhưng trong giọng nói ấy, lại chẳng hề có nửa phần vui mừng.
Rõ ràng, ta đến chậm một bước.
Không màng lễ nghi, ta lập tức bước ra khỏi bình phong, quỳ xuống trước Thái hậu:“Thái hậu, Tạ Trạng nguyên không hề vui , chi , hôn sự này hãy thôi đi.”
Nghe , Tạ Ninh Thần giật ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Thái hậu cũng sững sờ, hỏi lại:“Trường Ninh, chẳng lẽ con đổi ý rồi sao?”
Ta hiểu ý trong lời .
nghĩ ta hối hôn vì muốn gả cho Hoàng đế.
Ta lúng túng, nhất thời chẳng biết nói sao.
Kiếp trước, ta đã chịu đủ sự lạnh nhạt, lợi dụng và liên lụy đến mất mạng vì Tạ Ninh Thần. Lần này, ta tuyệt đối không muốn gả cho nữa.
Nhưng ta cũng chẳng muốn vào hậu cung, trở thành một trong những phi tần của Hoàng đế.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta chỉ có thể cắn răng, đáp lời Thái hậu:“Thần nữ chỉ thấy Tạ Trạng nguyên có vẻ miễn cưỡng, không muốn làm khó chàng.”
Không đợi Thái hậu nói thêm, Tạ Ninh Thần vội tiếng:“Thần tuyệt không có nửa phần bất mãn. Thần nguyện Quận chúa kết tóc se duyên, bạc đầu làm ước.”
Ánh mắt chàng ta, vừa có chút kinh ngạc, vừa mang theo lo lắng.
Thấy ta không phản đối nữa, Thái hậu gật đầu, mở kim khẩu hôn.
Khi ta bước ra khỏi điện, dưới hành lang đã có người chờ sẵn — Tạ Ninh Thần, dáng người tuấn dật, nhưng sắc mặt lại nặng nề.
Vừa thấy ta, chàng đã không kiềm được mở miệng:“Quận chúa, vừa rồi đại điện, nàng nói ‘chi thôi đi’, rốt cuộc là có ý gì? Loại lời nói đùa này, dù giữa hai ta riêng tư cũng không nói, huống hồ là trước mặt Thái hậu!”
hẳn cho rằng ta vẫn là cô gái ngu ngốc năm xưa, đang làm trò lùi làm tiến .
Ta cũng lạnh giọng đáp:“Tạ Trạng nguyên, đừng coi bản Quận chúa là kẻ ngốc. Vì sao ngươi chịu cưới ta, ta tự biết rõ.”
“Còn nữa, chúng ta chưa thành thân, ngươi biết giữ lễ. Dám dùng giọng chất vấn với ta, chẳng sợ bị tội dĩ hạ phạm thượng sao?”
Tạ Ninh Thần lần đầu bị ta nghiêm khắc quở trách, hơn nữa còn bị ta nói trúng tim đen, sắc mặt lập tức tái đi, biến đổi mấy lần rồi cuối cúi đầu:“Vi thần biết sai.”
Kiếp này, đã không thể tránh khỏi việc gả cho Tạ Ninh Thần, ta tuyệt đối sẽ không vì quên , càng không bản thân phải chết thảm như kiếp trước nữa.
2Ngày hôm sau, Thái phó Phu nhân mở tiệc mời các nữ quyến trong kinh đến phủ thưởng hoa.
Tạ Ninh Thần nghe tin ta phủ Thái phó, cố tình phái người mang tới một chiếc hộp sơn mài, nói là xin lỗi chuyện hôm qua mạo phạm ta trong cung.
Chàng làm rõ ràng là muốn tỏ ra ân ái trước mặt mọi người.
Ta mở hộp ra, trong là một kim bộ dao tinh xảo.
Mọi nữ quyến đều đã biết chuyện Thái hậu hôn cho ta và Tạ Ninh Thần, giờ lại thấy chàng tặng bộ dao quý, kéo tới vây quanh.
“Chỉ riêng chiếc hộp sơn mài đã đủ thấy dụng tâm, Tạ Trạng nguyên đúng là có .”
“Quận chúa và Tạ Trạng nguyên còn chưa thành thân, tình cảm đã mặn nồng thế này, thật khiến người khác ngưỡng mộ.”
…
Các nàng ríu rít khen ngợi, khiến ta đau đầu.
Thấy Thái phó Phu nhân cũng có vẻ rất thích bộ dao ấy, ta mỉm cười nói:
“Phu nhân, ta thấy hoa mẫu đơn khắc trên bộ dao này thật quý phái trang nhã, rất hợp với khí chất của phu nhân. Chi mượn hoa dâng Phật, ta xin tặng lại người?”
Phu nhân còn chưa kịp mở lời, Tạ Ngọc Khanh đã ung dung bước vào.
Vừa thấy bộ dao trong tay ta, nàng bật cười nhẹ giễu cợt:“ bộ dao này trông thật quen mắt, chắc là Ninh Thần tặng phải không?”
“Thật ra là ta đặt người làm riêng, định dùng thử. Ai ngờ mẫu đơn vàng này lại quá phô trương, đeo cảm thấy không hợp với ta chút nào. Không ngờ Ninh Thần lại đem tặng cho Quận chúa, đúng là… rất hợp với Quận chúa đấy.”
Nàng nhướng mày, vẻ mặt rõ ràng là đang chờ xem trò cười.
Không cần ta tiếng, lời nàng nói đã khiến Thái phó Phu nhân không vui.
Phu nhân quay đầu, cố tình hỏi tiểu nha hoàn đứng cạnh:“Vị tiểu thư đến muộn này là tiểu thư nhà ai ?”
Tạ thị lang là quan tam phẩm, Thái phó Phu nhân sao có thể không nhận ra con gái ông ta. Nhưng cố ý làm đè bớt khí thế của Tạ Ngọc Khanh.
Sau khi nha hoàn bẩm báo, phu nhân gật đầu nói:
“Đã là thiên kim của Tạ thị lang, Quận chúa chính là tương lai Tẩu tử của cô. Ta nói câu này với tư cách bề trên: Tẩu tử như mẹ, Tạ tiểu thư tôn kính Quận chúa phải.”
Tạ Ngọc Khanh bị chèn ép đến mức đỏ mặt, không dám phản bác lại, cũng không tiện bỏ đi giữa chừng, đành quay đầu làm thinh.
Ta mỉm cười bước , hái một nhành hải đường đang nở rộ, gài tóc Thái phó Phu nhân:“Phu nhân, dù bộ dao này khắc mẫu đơn có đẹp đến đâu cũng chỉ là vật chết. Chi nhành hải đường này, còn vương sương sớm, long lanh óng ánh, gài tóc là đẹp nhất.”
“Còn bộ dao kia…” – ta khẽ mỉm cười – “ta xin làm chủ, tặng cho nha hoàn người phu nhân.”
Gương mặt Tạ Ngọc Khanh vốn quay sang chỗ khác, giờ lại càng đỏ ửng đến tận mang tai.
3Sáng sớm hôm sau, Tạ Ninh Thần đưa theo Tạ Ngọc Khanh, khí thế hầm hầm tới phủ Quận chúa gặp ta.
Vừa thấy mặt ta, mày chàng đã nhíu lại thành hình chữ “xuyên”, nghiến răng nghiến lợi nói:“Quận chúa, nàng không thích bộ dao ta tặng thôi đi, cớ gì lại lợi dụng nó nhục mạ Ngọc Khanh trước mặt bao người?”
“Hôm qua Ngọc Khanh bị mất mặt phủ Thái phó, lúc trở về không uống một giọt nước, đến đêm còn phát sốt.”
Ta liếc mắt Tạ Ngọc Khanh đang yếu ớt bám theo phía sau chàng.
Nàng trắng bệch mặt, không son không phấn, quả thật trông như người đang bệnh.
Nàng run run kéo vạt áo Tạ Ninh Thần, dịu giọng:“ , thôi bỏ đi. Cũng là do thân phận thấp kém, không lọt vào mắt của Quận chúa và Thái phó Phu nhân. Ngay bộ dao huynh tặng, cũng bị người ta chê cười.”
Lời chưa dứt, nàng lảo đảo như sắp ngã.
Tạ Ninh Thần vội vàng đỡ eo nàng, dìu nàng ngồi xuống ghế, dịu dàng an ủi:“Ngọc Nhi, ngồi nghỉ chút đi. Uất ức chịu, nhất định sẽ đòi lại công .”
Rồi chàng quay phắt sang trừng mắt ta:“Quận chúa, Thái y đã nói, ấy phát sốt là do bị ấm ức, uất khí nghẹn nơi ngực. Chuyện hôm qua, nàng chỉ cần xin lỗi một câu, còn việc nàng tặng bộ dao cho hạ nhân, ta cũng không truy cứu nữa.”
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói:“Ta thật tò mò không biết là vị Thái y nào, đến nguyên nhân bị ấm ức cũng chẩn đoán ra được? Tạ Trạng nguyên nói ra thử xem, ta nhất định sẽ tâu Hoàng thượng phong ông ấy làm thần y quốc sư.”
“Không biết Thái y đó có nói rõ, Tạ tiểu thư bị ấm ức là vì chuyện gì? Là vì trước mặt bao nhiêu nữ quyến, nàng ta nói bộ dao Tạ Trạng nguyên tặng ta là đồ nàng chê phô trương không dùng? Hay là vì nàng đến muộn, chẳng hành lễ với ai, lại còn cất giọng trách móc người sẽ là Tẩu tử tương lai? Hay là vì bị Thái phó Phu nhân nói vài câu, quay đầu làm thinh không đáp?”
Tạ Ninh Thần bất giác quay sang Tạ Ngọc Khanh, hẳn là chàng không biết rõ sự tình đầu đến cuối.
Giọng ta trầm xuống:“Đường đường là thiên kim phủ Thị lang, lại không biết lễ nghĩa trước mặt quan gia nữ quyến, chuyện này truyền ra ngoài, người ta cười nhạo phủ Thị lang không biết dạy con mất.”
“Thái phó Phu nhân thấy chướng mắt nói vài lời. Tạ Trạng nguyên cảm thấy không phục, xin mời ngài tới phủ Thái phó hỏi tội cho rõ.”
Thái phó là sư phụ của Hoàng đế, là tấm gương của văn nhân trong thiên hạ.
Tạ Ninh Thần thân là Trạng nguyên, sao dám chê trách lời của Thái phó Phu nhân?
Chàng đứng lặng cạnh Tạ Ngọc Khanh, gương mặt trắng trẻo bắt đầu ửng đỏ vành tai.
Tạ Ngọc Khanh gục xuống ghế, uất ức nức nở không ngừng.
Tạ Ninh Thần nàng, đau như cắt:“Quận chúa, sao nàng phải ép người quá đáng như ? Dù Ngọc Khanh có sai, ấy cũng đã bệnh thành thế này rồi, nàng xin lỗi một câu có sao? nàng cố chấp như thế, …”
Ta cắt lời chàng:“ sao? Muốn hủy hôn? càng tốt. Phiền Trạng nguyên vào cung nói rõ với Thái hậu, xin người thu lại thánh chỉ. Bản Quận chúa xin đợi tin lành.”
Nói rồi, ta phất tay với nha hoàn:“Tiễn khách.”
4Tạ Ninh Thần đương nhiên không đi cầu xin Thái hậu thu hồi thánh chỉ, hôn kỳ của chúng ta rất nhanh đã đến.
Đêm thành thân, ta đầu đội phượng quan, khoác xiêm y tân nương đỏ thắm, ngồi một trên giường cưới.
Trong phòng, đôi nến long phụng tỏa ánh sáng mờ mờ, dù qua lớp khăn voan đội đầu, ta vẫn thấy ánh nến chập chờn lay động.
Ta ngồi đợi, đợi, rồi lại đợi — y hệt kiếp trước.
Kiếp trước, ta cũng ngồi chờ đêm, vẫn không đợi được Tạ Ninh Thần.
Mãi đến khi trời sáng rõ, xuất hiện cửa phòng, vẻ mặt đầy áy náy:“Quận chúa, đêm qua ta uống hơi nhiều, không muốn quấy rầy nàng đã ngủ lại phòng .”
Ta nào biết, thực chất là phòng , ngồi đối diện với bức họa của Tạ Ngọc Khanh, uống rượu suốt đêm.
Khi ấy ta tin là thật, còn tự tay xuống bếp nấu một bát canh giải rượu mang đến.
Kết quả, Tạ Ninh Thần không cảm kích, trái lại còn nhíu mày nói:“Quận chúa là cành vàng lá ngọc, sao phải tự xuống bếp? bị người ngoài biết, lại tưởng phủ Hàn Lâm ta nghèo túng đến mức phải nàng vào bếp.”