Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Phụ bảo ta ném cầu chọn phu quân. Ngay lúc ta định ném quả cầu về phía người trúc ta đã thương thầm nhiều năm, không gian bỗng xuất hiện một lạ.

[Tiểu thư bệnh tật kia tội nghiệp thật, trúc của nàng sớm đã thay lòng. Vậy mà nàng vẫn một lòng muốn cho người ta.]

[Lầu trên gì vậy? Nam trước giờ chỉ xem nàng muội muội mà chăm sóc thôi. Lẽ nào phải để nàng làm vướng bận đời sao? Vả lại, tiểu hầu gia khí phách ngời ngời thế phải sánh đôi với nữ của chúng ta, một nữ tướng nhà võ anh tư hiên ngang.]

[Tiểu thư bệnh tật đáng thương lắm. Vốn dĩ đã yếu ớt, sau cho nam lại phát hiện hắn thay lòng đổi dạ, năm sau đã u uất mà qua đời.]

Đọc xong kỳ lạ lơ lửng kia, lòng ta hoảng hốt, tay bất giác run .

Thế , quả cầu vốn định ném cho trúc lại bay thẳng chỗ huynh trưởng của hắn.

quả cầu yên vị trong vòng tay của Tạ gia đại lang, giữa không trung tức thì sôi sục.

[Aaa! Ta đã mà! Lão hồ ly âm hiểm Tạ Lẫm , tại sao vừa thắng trận trở về lại không vội theo tiểu hoàng môn vào cung diện Thánh? Hóa ở đây chờ sẵn rồi!]

[Nhận cầu của người trong lòng, khóe miệng chắc nhếch không kiềm ấy nhỉ.]

[Thảo nào hai năm trước Hoàng đế muốn công chúa cho Tạ Lẫm, hắn hề nghĩ ngợi mà thẳng thừng từ chối. Hóa đã sớm tơ tưởng đệ muội tương lai của mình!]

khiến ta hoàn toàn chết lặng.

Tạ Lẫm, một người từ thuở thiếu thời đã chững chạc trước tuổi.

Hắn sớm đã theo tổ phụ nam chinh bắc chiến, rất ít về kinh thành. Ngày thường lại mang vẻ mặt không giận mà uy. Ta dám chuyện, vì thế mà mối giao hảo giữa hai người vô cùng ít ỏi.

Thời thơ ấu, mỗi lần ta Tạ phủ tìm Tạ Cảnh Trạc chơi, thỉnh thoảng gặp hắn luyện võ trong sân, ta đều sẽ ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Lẫm ca ca”. Hắn chỉ lạnh nhạt gật đầu, ngoài không thêm lời nào.

Vậy mà bây giờ, lại hắn đã sớm để ý ta?

Không nào… Chắc chắn có nhầm lẫn gì đó.

Ta khẽ siết chặt đầu ngón tay, trong lòng thoáng chút bối rối.

Vừa cúi xuống, ta liền gặp ánh nhìn của Tạ Lẫm ngẩng cùng lúc. Hắn vẫn ôm quả cầu trông một đóa hoa trong lòng.

Bốn nhìn nhau, nơi đáy vốn đen thẳm của hắn khẽ lóe một tia sáng gần không nhận .

Mặt nóng bừng, ta chột dạ quay đi, nhìn sang Tạ Cảnh Trạc đứng cạnh Tạ Lẫm.

mọi người xung quanh đầu reo hò, rằng ta sắp cho Tạ gia đại lang, ta đã không bỏ lỡ nét nhẹ nhõm thoáng qua trong hắn.

Suy nghĩ ấy khiến ta sững sờ trong giây lát.

Nhẹ nhõm ư?

Sao có nhẹ nhõm ?

Ta và hắn thanh mai trúc , cùng nhau lớn . thế gian đều biết, hắn cưng chiều ta vô độ.

Năm mười bốn tuổi, chỉ vì ta thuận miệng một câu không uống nổi thang thuốc đen ngòm ấy, mà một kẻ vốn đoảng tính hắn, người mà ngay bài thơ tiên sinh dạy học nửa tháng trời chưa thuộc, lại vì ta mà học hơn mười món dược thiện ngon miệng từ đầu bếp trong phủ.

lúc lông mày bị lửa táp, mặt bị khói hun cho đen nhẻm, hắn hề bận tâm.

mẫu ta , trên đời ngoài người và phụ , không tìm người thứ hai đối tốt với ta Tạ Cảnh Trạc.

Vậy tại sao hắn không thương ta nữa?

Nghĩ kỳ lạ ban nãy, trái tim ta bị vô số mũi kim đ â m vào.

2

Phụ đứng bên cạnh nhận vẻ thất vọng của ta. Người ngỡ ta tự trách mình vì đã ném nhầm cầu cho Tạ Lẫm nên vội vàng hòa giải.

Tùy chỉnh
Danh sách chương