Tôi không muốn dây dưa: “Tôi không có tiền làm thẻ đâu.”
Anh cười sảng khoái: “Ôi dào, buổi miễn phí mà!”
“Không cần đâu, thật sự.”
“Đi xem thôi mà, không mất thời gian lắm đâu…”
“Tôi đã nói là không cần rồi! Anh không hiểu tiếng người à?!”
Tôi hét to.
Người đi trên cầu đều quay lại nhìn.
Nhận ra mình phản ứng thái quá, tôi cúi :
“Xin lỗi, chỉ là… tôi thực sự không cần…”
Anh ta lặng lẽ nhìn tôi một lúc, mắt bắt rưng rưng.
“Em gái, không phải anh cố chấp…”
“Anh giai đoạn thử , phải đủ số người dẫn đến cửa hàng. Em chỉ cần đến xem thôi, không cần đăng ký hay học đâu.”
“Anh xin em đấy…”
Tôi thấy hai giọt nước mắt to hạt đậu rơi ra mắt anh.
Trái tim mềm nhũn, tôi thở dài: “… Được rồi.”
5.
Tôi theo anh chàng đó đến cửa hàng, và lập tức cảm thấy mình bị lừa.
đúng là một phòng gym, nhưng những gì tôi thấy lại… không nói nên lời.
Một lao công đeo máy trợ thính, huấn luyện cơ bắp bị mù một mắt, lễ tân chống nạng, còn có một cô dì chỉ còn một cánh tay uống trà và xem phim .
Tôi nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Anh ta vẫn vô giới thiệu:
“Đây là Vũ – nhân vệ sinh, kia là HLV cá nhân Trần Thông. Cô nàng kia là lễ tân xinh đẹp Triệu , còn kia là dì – tiếp tân và phục vụ khách hàng.”
“À đúng rồi, người quan trọng nhất ở đây!” – anh mắt sáng lên, vẫy tay về phía xa –
“Cô gái ngầu ôm thảm yoga kia là sếp bọn tôi, Dư Sơ.”
“Tôi tên .”
Tôi còn kịp nói gì thì mọi người đã chú ý đến tôi.
“Cậu nhặt cô này ở đâu thế?” – Dư Sơ đặt thảm yoga lên giá, nhướng mày hỏi.
“Trời ơi, con làm sao , người dơ quá kìa, để dì dẫn con đi tắm cái đã?” – dì chạy tới cuống cuồng.
“Con bị bắt nạt à?” – Vũ nhìn tôi lo lắng.
kéo mấy người họ sang một bên thì thầm điều gì đó, lưng quay về phía tôi.
Qua gương lớn phòng gym, tôi nhìn thấy dạng thảm hại của mình.
Tôi không phải làm gì, tay nắm chặt nhau, lòng chỉ muốn bỏ chạy.
Nhưng đầy vài giây, một bàn tay nhẹ nhàng nắm tay tôi.
“Cô , muốn tắm không? Dì có vài quần áo sạch, tuy hơi lỗi thời nhưng nếu con không chê thì cứ mặc nhé.”
Ánh mắt dì dịu dàng đầy thương cảm, khiến tôi không nỡ chối.
Khi tôi bước ra phòng tắm, mặc trên người đồ sạch sẽ mềm mại, bỗng cảm thấy vô cùng bối rối.
“Dì ơi, con xin lỗi, con không mang theo tiền…”
“Không sao đâu, chỉ là vài đồ cũ thôi mà.” – dì kéo tôi ngồi xuống ghế sofa.
Những người khác cũng vây quanh lại.
“Có tiện nói cho dì con đã gặp gì không?” – dì hỏi.
Tôi cắn chặt môi, nghĩ đến những lời lạnh lùng của mẹ, khóe mắt đỏ lên.
“Có gì cứ nói, mọi người cùng nhau tìm cách.” – Vũ khuyến khích.
“Còn nhỏ thế này, chắc vẫn còn là học sinh? Bị bạn bắt nạt à?” – Dư Sơ dựa tay lên ghế, hỏi.
vỗ ngực:
“Bọn anh là Hải Đông F6, có gì em cứ nói!”
Những lời an ủi ấm áp khắp nơi khiến tôi không kiềm được nữa.
Tôi che mặt, nước mắt rơi ra từng giọt qua kẽ tay, cuối cùng bật khóc thành tiếng.
Dì ôm chặt tôi, vỗ lưng an ủi:
“Ngoan nào, không sao rồi…”
6.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nghẹn ngào kể ra mọi gia đình mình.
Mọi người có người im lặng thở dài, có người tức giận sôi sục.
“Quá đáng thật đấy!” – huấn luyện Trần Thông nhấc tạ 50kg lên – “Loại này mà cũng gọi là cha mẹ à?”
Triệu rơm rớm nước mắt, chống nạng đến nhét tay tôi một lon Coca.
Dư Sơ thì lặng lẽ nhìn tôi, trầm hỏi:
“Em đã đủ tuổi ?”
Tôi sững người:
“Em vừa tròn 18 cách đây hai hôm.”
“Nhìn người em thiếu dinh dưỡng , trông chẳng giống 18 tuổi. Có cách gì chứng minh không?”
“Chứng minh?” – tôi ngơ ngác – “Em vừa thi đại học xong… hay là em đọc cho mấy đề Toán?”
“Phụt!” – bật cười.
Dư Sơ lườm anh ta: “Im miệng.”
“Em bị đuổi nhà, không có CMND, không có điện thoại, cho nên…”
“Được rồi, tin em.” – Dư Sơ đưa tôi một chiếc điện thoại –
“ dùng WeChat chứ?”
Tôi gật .
“ nay em làm ở đây nhé. Giới thiệu khóa học cho khách, đặt lịch với HLV – chỉ thôi, làm được chứ?”
“Làm… ?” – tôi hiểu ngay.
“Chứ em định đi đâu? Tiếp tục lang thang ngoài à? Chết đói mất.” – liếc ra ngoài – “Giờ rồi, trước đã.”
Hai anh trai chạy đi cơm.
Vũ cười hiền:
“Dư Sơ là người tốt. Tôi già cả, lại bị lãng tai, nhưng cô ấy không chê tôi, cho tôi làm mấy nhẹ nhàng, mỗi tháng trả ba ngàn đồng lương đấy!”
“Con cái không quan tâm, còn bảo tôi là gánh nặng. Tôi cũng từng nghĩ thôi thì c.h.ế.t quách cho rồi, làm phiền ai. Nhưng Dư Sơ nói, đã sinh ra thì phải sống cho chính mình. Còn thở là còn phải sống.”
Tôi vẫn còn ngơ ngác thì có người dúi hộp cơm tay.
“ đi!” – vừa nhai vừa nói lúng búng –
“Cơm nhân nhà hàng ruột của Dư đó, dám nói là ngon nhất Hải Đông luôn!”
Lúc này tôi mới thấy bụng đói cồn cào.
Mọi người ngồi quây quần bên bàn nhỏ, vừa vừa cười nói đùa giỡn.
Tôi lặng lẽ nghe họ nói , miệng bất giác mỉm cười.
Thật sự… đây đúng là bữa cơm nhân ngon nhất Hải Đông.
7.
Tuần tiếp theo, tôi dần quen với cuộc sống ở đây.
Công cũng không quá khó, tôi làm khá trôi chảy.
Tôi lần lượt gặp các nhân khác—phần lớn là người khuyết tật. Họ đều được phân công công phù hợp, không ai bị ép làm quá sức.
kể, Dư Sơ là một “rich kid”, con nhà giàu.