Chương 3
6
Mẫu Đan có một vị ân khách, là Triệu Hàn, là thứ tử của phủ Tĩnh An hầu.
nói trước kia cách ba hôm lại đến Chiêu một lần, lần cũng chỉ gọi Mẫu Đan bầu bạn.
Chỉ là gần đây Triệu Hàn mới thành thân, tân nương đâu là một vị quận chúa, tính khí nóng nảy, nên hắn thu liễm lại không đến nữa một thời gian.
Gần đây, thê tử của hắn trong nhà mới hoài thai, chắc thấy tình thế lắng xuống, bèn lại ghé tới.
Chẳng rõ cớ gì, lần này hắn không chọn Mẫu Đan lại chọn Ngọc Lan.
Mẫu Đan giận dữ, lập tức đến chất vấn Ngọc Lan sao lại cướp mất khách của nàng.
Ngọc Lan chẳng buồn đáp lại sự ngang ngược vô lý ấy, nhưng Mẫu Đan quyết không chịu bỏ qua.
Hai người đang giằng co không ngớt, thì ta vừa khéo bưng rượu đến.
Chỉ thấy Triệu Hàn ngồi ngắn ghế, vẻ mặt đầy thích thú, chăm chú nhìn hai nữ nhân hắn tranh giành, bộ dạng dường như hết sức đắc ý hưởng thụ.
Thế nhưng khi ta vừa bước , ánh của Triệu Hàn rơi xuống người ta.
Ánh nhìn ấy âm u ẩm ướt, khiến sống lưng ta toát, giống như bị rắn độc rình mồi.
Hắn đứng dậy, đi về phía ta, đột nhiên mở miệng:
“Nha đầu này là cô nương mới đến Chiêu sao?”
ấy vừa dứt, cả Ngọc Lan và Mẫu Đan đều im bặt, cùng lúc nhìn về phía ta.
Triệu Hàn đưa tay xoa cằm, trong là dục vọng trần trụi chẳng chút che giấu.
“Tối nay, ta muốn chọn nó hầu hạ.”
“Không được! Nó không được!” Ngọc Lan theo bản năng kéo lấy tay ta.
Sắc mặt Triệu Hàn lập tức trầm xuống.
Ta hoảng đến mức đứng c.h.ế.t trân, chẳng dám động đậy.
Tần ma ma lúc này cũng vừa tới cửa, được của Triệu Hàn, sắc mặt lập tức biến đổi, nhưng nặn ra nụ cười, vội vàng :
“Nhị gia, con bé này chỉ là nha hoàn làm việc nặng trong , sao có xứng với ngài chứ?”
Triệu Hàn giọng:
“Ăn mãi sơn hào hải vị rồi, hôm nay ta lại muốn nếm thử mùi vị của nha hoàn thô kệch xem thế .”
Ngọc Lan cũng gắng gượng nặn ra một nụ cười:
“Nhị gia, nha hoàn này còn nhỏ lắm, mới mười tuổi, chưa đến lúc đâu, không hầu hạ ngài được.”
Triệu Hàn nói: “Càng nhỏ càng mềm mại, hôm nay ta nhất định phải thử.”
Mẫu Đan uốn mình , kiều diễm dựa cổ Triệu Hàn, giọng ngọt như rót mật:
“Nhị gia, hay cứ để thiếp hầu hạ ngài vậy. Bấy chẳng được gặp, chẳng lẽ ngài không nhớ thiếp sao?”
Giọng nói kia ngọt ngào đến độ làm người ta nhũn cả xương cốt.
Thế nhưng Triệu Hàn vẫn hất nàng ra.
“Mẫu Đan, gia ta hôm tới phòng ngươi. Tần ma ma, hôm nay ta muốn con nha đầu này, ngươi cho hay không?”
Thấy mấy người thay phiên khuyên can vẫn không lay chuyển được hắn, Tần ma ma đành phải tiếp tục cười nịnh:
“Nhị gia đã muốn, ta dám không cho. Chỉ là một đứa nha đầu thôi.”
Ngọc Lan vội vàng :
“Nhị gia, nha hoàn này quen làm việc nặng, người bẩn lắm, để ta đưa nó đi tắm rửa trang điểm lại, rồi đưa đến cho ngài. Kẻo bẩn y phục của nhị gia.”
Lúc này Triệu Hàn mới tỏ ra vừa ý, phất tay: “Đi đi.”
7
Vừa trở về phòng, Tần ma ma sai người đi đun nước tắm cho ta.
Ta ôm lấy Ngọc Lan, hoảng hốt hỏi: “Ngọc Lan tỷ tỷ, ta phải làm sao bây giờ?”
Ngọc Lan xoa đầu ta, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Đi! Rời khỏi nơi này, đi bây giờ!”
“Nhưng nếu ta đi, còn tỷ thì sao?”
Ngọc Lan đáp: “Đừng lo cho ta, ta là cây tiền cây bạc của Tần ma ma, bà ta không dám làm gì ta đâu.”
Dứt , nàng kéo tay ta lao ra ngoài, hướng thẳng về phía cửa sau.
đường bị mấy vị tỷ tỷ bắt gặp, các nàng đều đã sớm biết rõ nguyên do.
Thấy chúng ta đi về hướng ấy, còn ai không hiểu được chuyện gì đang xảy ra?
Tay ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngọc Lan, mồ hôi hòa nhau trong lòng bàn tay.
Người đầu tiên nhìn thấy chúng ta là Hải Đường.
Nàng sững người một thoáng, rồi lập tức nói: “Mau đi!”
Nói rồi nàng xoay người, chắn ngang tầm của đám công đang đuổi theo phía sau.
Ta và Ngọc Lan cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, chẳng dám chậm trễ, lập tức tiếp tục chạy về phía cửa sau.
Dọc đường, không ít cô nương chúng ta quen biết đều xuất hiện.
Đinh Hương, Đỗ Quyên, Mộc Lan… các nàng đều hiểu ý, thay nhau ra mặt che chắn giúp ta và Ngọc Lan.
Chẳng bao sau, chúng ta đã tới được cửa sau của Chiêu.
Thế nhưng, Tần ma ma cũng đã dẫn người đuổi kịp tới nơi.
“Đứng lại! Ngọc Lan, ngươi định làm gì hả?” Tần ma ma lớn tiếng quát.
Ngọc Lan quay đầu, khẩn :
“Ma ma, xưa nay Ngọc Lan chưa từng xin gì người. Hôm nay lần đầu tiên xin, xin hãy tha cho Xuân Thảo đi. Nó còn nhỏ, nó mới mười tuổi thôi!”
Tần ma ma cau mày:
“Ngươi tưởng ta không biết nó nhỏ sao? Nhưng cái Triệu kia nổi cơn điên thì ai dám cản? Ta vốn định để con bé này sau này kế vị ngươi, giờ bị Triệu kia phá hỏng, ngươi biết ta thiệt bao nhiêu bạc không hả?”
“ Triệu đó đâu phải hạng người chúng ta có đắc tội! Ngươi muốn c.h.ế.t thì cũng đừng kéo ta theo.”
Nói rồi, bà ta phẩy tay ra hiệu, bọn hộ viện và công lập tức vây quanh chúng ta.
Ngọc Lan kéo tay ta, quỳ sụp xuống trước mặt Tần ma ma, cất tiếng nài:
“Ma ma, xin người tha cho Xuân Thảo.”
Lúc này, không ít cô nương cũng đã kéo tới.
Thấy tình hình như vậy, các nàng cũng đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh xin:
“Ma ma xin người rộng lượng, tha cho Xuân Thảo đi…”
Tần ma ma tức giận quát: “Ta thả nó, thì Triệu Hàn có chịu tha cho ta không?”
Bà liếc nhìn đám hộ viện và công, giọng ra lệnh: “Bắt về!”
8
Dẫu cho các tỷ tỷ có xin thế , cũng vô ích.
Ta vẫn bị Tần ma ma bắt trở lại.
6
Mẫu Đan có một vị ân khách, là Triệu Hàn, là thứ tử của phủ Tĩnh An hầu.
nói trước kia cách ba hôm lại đến Chiêu một lần, lần cũng chỉ gọi Mẫu Đan bầu bạn.
Chỉ là gần đây Triệu Hàn mới thành thân, tân nương đâu là một vị quận chúa, tính khí nóng nảy, nên hắn thu liễm lại không đến nữa một thời gian.
Gần đây, thê tử của hắn trong nhà mới hoài thai, chắc thấy tình thế lắng xuống, bèn lại ghé tới.
Chẳng rõ cớ gì, lần này hắn không chọn Mẫu Đan lại chọn Ngọc Lan.
Mẫu Đan giận dữ, lập tức đến chất vấn Ngọc Lan sao lại cướp mất khách của nàng.
Ngọc Lan chẳng buồn đáp lại sự ngang ngược vô lý ấy, nhưng Mẫu Đan quyết không chịu bỏ qua.
Hai người đang giằng co không ngớt, thì ta vừa khéo bưng rượu đến.
Chỉ thấy Triệu Hàn ngồi ngắn ghế, vẻ mặt đầy thích thú, chăm chú nhìn hai nữ nhân hắn tranh giành, bộ dạng dường như hết sức đắc ý hưởng thụ.
Thế nhưng khi ta vừa bước , ánh của Triệu Hàn rơi xuống người ta.
Ánh nhìn ấy âm u ẩm ướt, khiến sống lưng ta toát, giống như bị rắn độc rình mồi.
Hắn đứng dậy, đi về phía ta, đột nhiên mở miệng:
“Nha đầu này là cô nương mới đến Chiêu sao?”
ấy vừa dứt, cả Ngọc Lan và Mẫu Đan đều im bặt, cùng lúc nhìn về phía ta.
Triệu Hàn đưa tay xoa cằm, trong là dục vọng trần trụi chẳng chút che giấu.
“Tối nay, ta muốn chọn nó hầu hạ.”
“Không được! Nó không được!” Ngọc Lan theo bản năng kéo lấy tay ta.
Sắc mặt Triệu Hàn lập tức trầm xuống.
Ta hoảng đến mức đứng c.h.ế.t trân, chẳng dám động đậy.
Tần ma ma lúc này cũng vừa tới cửa, được của Triệu Hàn, sắc mặt lập tức biến đổi, nhưng nặn ra nụ cười, vội vàng :
“Nhị gia, con bé này chỉ là nha hoàn làm việc nặng trong , sao có xứng với ngài chứ?”
Triệu Hàn giọng:
“Ăn mãi sơn hào hải vị rồi, hôm nay ta lại muốn nếm thử mùi vị của nha hoàn thô kệch xem thế .”
Ngọc Lan cũng gắng gượng nặn ra một nụ cười:
“Nhị gia, nha hoàn này còn nhỏ lắm, mới mười tuổi, chưa đến lúc đâu, không hầu hạ ngài được.”
Triệu Hàn nói: “Càng nhỏ càng mềm mại, hôm nay ta nhất định phải thử.”
Mẫu Đan uốn mình , kiều diễm dựa cổ Triệu Hàn, giọng ngọt như rót mật:
“Nhị gia, hay cứ để thiếp hầu hạ ngài vậy. Bấy chẳng được gặp, chẳng lẽ ngài không nhớ thiếp sao?”
Giọng nói kia ngọt ngào đến độ làm người ta nhũn cả xương cốt.
Thế nhưng Triệu Hàn vẫn hất nàng ra.
“Mẫu Đan, gia ta hôm tới phòng ngươi. Tần ma ma, hôm nay ta muốn con nha đầu này, ngươi cho hay không?”
Thấy mấy người thay phiên khuyên can vẫn không lay chuyển được hắn, Tần ma ma đành phải tiếp tục cười nịnh:
“Nhị gia đã muốn, ta dám không cho. Chỉ là một đứa nha đầu thôi.”
Ngọc Lan vội vàng :
“Nhị gia, nha hoàn này quen làm việc nặng, người bẩn lắm, để ta đưa nó đi tắm rửa trang điểm lại, rồi đưa đến cho ngài. Kẻo bẩn y phục của nhị gia.”
Lúc này Triệu Hàn mới tỏ ra vừa ý, phất tay: “Đi đi.”
7
Vừa trở về phòng, Tần ma ma sai người đi đun nước tắm cho ta.
Ta ôm lấy Ngọc Lan, hoảng hốt hỏi: “Ngọc Lan tỷ tỷ, ta phải làm sao bây giờ?”
Ngọc Lan xoa đầu ta, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Đi! Rời khỏi nơi này, đi bây giờ!”
“Nhưng nếu ta đi, còn tỷ thì sao?”
Ngọc Lan đáp: “Đừng lo cho ta, ta là cây tiền cây bạc của Tần ma ma, bà ta không dám làm gì ta đâu.”
Dứt , nàng kéo tay ta lao ra ngoài, hướng thẳng về phía cửa sau.
đường bị mấy vị tỷ tỷ bắt gặp, các nàng đều đã sớm biết rõ nguyên do.
Thấy chúng ta đi về hướng ấy, còn ai không hiểu được chuyện gì đang xảy ra?
Tay ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngọc Lan, mồ hôi hòa nhau trong lòng bàn tay.
Người đầu tiên nhìn thấy chúng ta là Hải Đường.
Nàng sững người một thoáng, rồi lập tức nói: “Mau đi!”
Nói rồi nàng xoay người, chắn ngang tầm của đám công đang đuổi theo phía sau.
Ta và Ngọc Lan cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, chẳng dám chậm trễ, lập tức tiếp tục chạy về phía cửa sau.
Dọc đường, không ít cô nương chúng ta quen biết đều xuất hiện.
Đinh Hương, Đỗ Quyên, Mộc Lan… các nàng đều hiểu ý, thay nhau ra mặt che chắn giúp ta và Ngọc Lan.
Chẳng bao sau, chúng ta đã tới được cửa sau của Chiêu.
Thế nhưng, Tần ma ma cũng đã dẫn người đuổi kịp tới nơi.
“Đứng lại! Ngọc Lan, ngươi định làm gì hả?” Tần ma ma lớn tiếng quát.
Ngọc Lan quay đầu, khẩn :
“Ma ma, xưa nay Ngọc Lan chưa từng xin gì người. Hôm nay lần đầu tiên xin, xin hãy tha cho Xuân Thảo đi. Nó còn nhỏ, nó mới mười tuổi thôi!”
Tần ma ma cau mày:
“Ngươi tưởng ta không biết nó nhỏ sao? Nhưng cái Triệu kia nổi cơn điên thì ai dám cản? Ta vốn định để con bé này sau này kế vị ngươi, giờ bị Triệu kia phá hỏng, ngươi biết ta thiệt bao nhiêu bạc không hả?”
“ Triệu đó đâu phải hạng người chúng ta có đắc tội! Ngươi muốn c.h.ế.t thì cũng đừng kéo ta theo.”
Nói rồi, bà ta phẩy tay ra hiệu, bọn hộ viện và công lập tức vây quanh chúng ta.
Ngọc Lan kéo tay ta, quỳ sụp xuống trước mặt Tần ma ma, cất tiếng nài:
“Ma ma, xin người tha cho Xuân Thảo.”
Lúc này, không ít cô nương cũng đã kéo tới.
Thấy tình hình như vậy, các nàng cũng đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh xin:
“Ma ma xin người rộng lượng, tha cho Xuân Thảo đi…”
Tần ma ma tức giận quát: “Ta thả nó, thì Triệu Hàn có chịu tha cho ta không?”
Bà liếc nhìn đám hộ viện và công, giọng ra lệnh: “Bắt về!”
8
Dẫu cho các tỷ tỷ có xin thế , cũng vô ích.
Ta vẫn bị Tần ma ma bắt trở lại.