Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2.
quyết định cách “kết thúc” tôi : “Tai nạn xe hơi”.
Vậy , cái kết vừa nhanh gọn ít đau đớn. Coi chút kích thích nho nhỏ tôi trở thế giới thực.
Tuy nhiên, chưa kịp tận hưởng thì đột nhiên im bặt.
“Chủ nhân, bên tôi gặp vấn đề kết nối, đổi sang ‘ ’ được ?”
Tôi và Lâm Thanh chỉ biết im lặng, sau đó cùng nhau thốt : “ phải, mày ngu à…”
đây, tôi đã chọn xong vị trí bia mộ cho mình . vị trí cực kỳ đắc địa, phong thủy hoàn hảo, nằm gần tám anh chàng cao 1m85.
Thế mà giờ nhà, Lâm Thanh tuyến tụy, tôi thì mắc dạ dày.
giao cho tôi nhiệm vụ chỉ chờ đợi “tự nhiên tử vong” ở thế giới này, bỗng dưng biến mất lời chào.
Theo thông tin tôi tìm được trên mạng, tuyến tụy phát triển rất nhanh. Lâm Thanh chắc chắn sẽ ra đi tôi.
Nhưng tôi ngờ … nhanh vậy.
Ngay sau biến mất, Lâm Thanh ôm bụng, co rúm , nghiến răng: “Nó có phải quên mở chế độ chặn đau ? ch*t tiệt, đợi tao ra ngoài nhất định sẽ khiếu nại mày.”
Cơn đau tuyến tụy mạnh mức gần muốn cướp đi mạng sống người .
Đưa cô ấy bệnh viện để tiêm morphine trở thành nhiệm vụ cấp bách nhất tôi.
nhà, tôi đối với cảnh tượng ngờ.
, cô đang mặc chiếc váy ngủ lụa Lâm Thanh, chạy loạn trong biệt thự.
Da cô trắng nõn, đầy dấu hôn, thể vừa trải qua đêm mặn nồng.
nhìn thấy tôi thì tỏ vẻ sợ hãi, la chim nhỏ tổ, lao thẳng vào vòng tay đang bước tới.
đứng chắn cô , cau mày hỏi: “Cô đây làm gì?”
Lâm Thanh đau đớn mức sức để phản ứng với , cô quay người đi vào phòng ngủ tìm thẻ bảo hiểm y tế.
Kết quả, phòng ngủ vừa có trận bão, quần áo đàn ông và phụ nữ vương vãi khắp nơi.
Ảnh chụp chung và Lâm Thanh rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Mọi thứ đều xáo trộn cách hỗn loạn.
Lâm Thanh quay hỏi : “Thẻ bảo hiểm y tế tôi đâu?”
“Cô cần thẻ bảo hiểm làm gì?”
“Tôi , phải đi nhập viện.”
nhìn cô, trong đôi mắt đen hổ phách anh lóe tia chế giễu: “Tôi vừa nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe tuần cô, mọi thứ đều bình thường. Hay cô nghĩ hen suyễn, nên cả bệnh tật cô cũng muốn ganh đua với cô ấy?”
nhảy nhót đang trêu ngươi, bước Lâm Thanh, ngây thơ hỏi: “Chị ơi, chị dùng phấn nền màu gì vậy? Trông giống thật sự bệnh ấy.”
Lâm Thanh kìm được, giơ tay tát thẳng vào cái “chát” thật mạnh.
“Thích trang điểm thế à? Tặng cô chút má hồng đấy.”
ngớ người, nước mắt lăn dài những hạt đậu lớn.
lao tới, đẩy mạnh Lâm Thanh ra, ôm lấy , ánh mắt che giấu sự chán ghét: “ tôi trở , cút khỏi nhà tôi ngay!”