Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

5.

Tối hôm đó, tên Lục Dã chiếm lĩnh các bảng tìm kiếm nóng hổi.

“Lục Dã đuổi theo xe tang”

“Lục Dã thương”

“Lục Dã và Chu Doanh cãi nhau”

Điện thoại của tôi không ngừng rung lên với hàng loạt từ Lục Dã, đủ làm nổ tung màn hình. Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, tháo hẳn thẻ SIM.

Lúc này, tôi quay sang hệ hỏi: “Lâm Thanh thật sự nhận được 30 triệu không?”

Hệ đáp: “Đúng vậy, ký chủ.”

“Vậy tôi thì sao?”

“Hệ xác nhận rằng ký chủ đã kích hoạt chế độ chặn cảm giác đau, nên sẽ không nhận được bồi thường đâu nhé.”

Lòng tôi ngập tràn lời mắng chửi.

thì tôi lựa chọn khác ngoài việc dựa vào cô bạn thân đã cưu mang tôi suốt những năm tháng qua.

Mới đó mà thời gian đã trôi qua nhanh chóng.

Tôi dự định sẽ tiếp tục “làm loạn” với Kỳ Nghiên như trước, nhưng may thư ký của anh quá cẩn thận, lần báo anh đang ở Chu Doanh, khiến tôi chút hứng thú .

Chỉ có Lục Dã là không giữ được bình tĩnh.

Anh không ít lần tới làm phiền tôi, không chút kiêng dè.

“Lâm Thanh đâu ?!”

“Tôi đã kiểm tra báo cáo sức khỏe của cô ấy, sao lại có chuyện ung thư tuyến tụy được?”

“Đừng tưởng dùng mấy trò này thử tôi!”

Tôi lạnh lùng đáp trả, ném thẳng giấy chứng tử của Lâm Thanh vào mặt Lục Dã.

“Đọc kỹ đi! Mọi thứ đều rõ ràng: số chứng minh thư, ngày ch*t, nguyên nhân tử vong.”

“Lục Dã, anh nhớ ai đã giúp anh phát hành album đầu tiên anh mới bước chân vào ngành giải trí không?”

Lục Dã há hốc miệng, dường như không thốt ra lời. Nước anh bắt đầu tuôn rơi.

cảnh tượng đó, tôi không kìm nén cảm xúc, vung tay tát mạnh vào mặt anh .

“Đó là Lâm Thanh phải nuốt đắng, tự chuốc rượu nhà sản xuất, đến mức nôn mửa mới có hội phát hành đó!”

“Lục Dã, anh thật sự xứng đáng là ngôi sao lớn. Mỗi anh đứng trên đỉnh cao, được quanh bởi hàng nghìn fan hâm mộ, Lâm Thanh đã phải chịu đựng biết lần quấy rối, phải vào viện nhiêu lần, anh có biết không?”

Lâm Thanh đã nhận 30 triệu sống những ngày cuối hạnh phúc là sự thật.

Nhưng ba năm qua, cô ấy đã làm tổn thương mình đến mức không cứu vãn là sự thật.

Mọi thứ Lâm Thanh đã chịu đựng đều rất thực, rất đau đớn.

Lục Dã, tôi tát cái, đứng lặng, mặt tái mét, nước cứ thế tuôn ra.

ngoài, tiếng khóc của Chu Doanh vang vọng: “Tôi muốn gặp Lục Dã, phụ nữ đó đã ch*t , sao các lại ngăn cản tôi?”

Tôi ra cửa sổ, giọng điệu lạnh lùng, nhưng đầy quyết liệt: “Lâm Thanh đã anh không biết nhiêu lần, nhưng lần là Chu Doanh nghe máy.”

“Kể cả cuối cùng trước cô ấy ch*t.”

Nhưng thực ra, Lâm Thanh hề .

Cô ấy mê mải suy nghĩ về cách tiêu hết ba mươi triệu kia. Từ việc sa thải sếp đến việc mời mấy anh mẫu nam đến ăn chơi, thiếu thứ gì.

Nhưng chúng tôi, luôn là những không dễ dàng quên.

Dù đi , không muốn Chu Doanh sống yên ổn.

Chắc chắn , trong cơn giận dữ, Lục Dã lao ra ngoài, túm lấy cổ Chu Doanh, quát lớn: “Cô có xóa lịch sử không? Đồ tiện nhân!”

Chu Doanh bóp cổ đến mức mặt mày tím tái, đôi mở tròn, tin nổi chuyện gì đang xảy ra.

ngoài, cơn mưa xối xả trút xuống như thác.

Tôi thấy bóng dáng Kỳ Nghiên từ xa.

Anh không mang ô, vội vã bước về phía tôi.

Quả nhiên, như nữ thực thụ, Chu Doanh không phải ch*t trong tay kẻ phản diện.

sống này đúng là đầy rẫy những điều không giải thích.

Tôi bật cười, nhớ lại lần đầu gặp Kỳ Nghiên.

Anh ấy là thiên tài vật lý, suýt nữa vu oan là gian lận trong kỳ thi đấu. đời anh ấy suýt kết thúc ngay trong mùa hè ấy.

Tôi chạy suốt trong mưa, chỉ đến anh . Nắm chặt bàn tay anh, tôi nói trong hơi thở gấp gáp: “ Kỳ Nghiên, tôi tin anh.”

“Từ trở đi, dù anh đi đâu, tôi sẽ luôn ở cạnh.”

Ngày đó, vết cắt vô tình của con d.a.o nhỏ đã làm tôi rỉ m@u, nhưng tôi vẫn không hối tiếc.

Kỳ Nghiên đã nhiều lần vào ban đêm, hôn lên vết sẹo ấy, chân thành mà thì thầm: “Mãn Mãn, em là cứu rỗi của anh.”

Tôi anh, chàng trai thiên tài vật lý, từng bước trưởng thành, đây đã trở thành tên tuổi có ảnh hưởng lớn trong giới công nghệ của thủ đô.

Nhưng từ nữ xuất hiện, chúng tôi dần xa nhau.

Hệ hỏi: “Ký chủ, sinh mệnh của cô gần kết thúc , có muốn nói gì thêm với Kỳ Nghiên không?”

Tôi vào vết sẹo mờ trên cổ tay mình, cười nhẹ: “Thôi, anh ấy đến là cứu nữ , tôi cứ thế mà ra đi.”

Tôi tìm chỗ thoải mái, nằm xuống.

Nhắm lại, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến ba mươi triệu của Lâm Thanh.

Hi vọng cô ấy sẽ giữ lời hứa, dùng số tiền đó nuôi tôi.

Vài phút sau, Kỳ Nghiên lao vào phòng, thấy lạnh ngắt của tôi.

Đinh đong!

“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, trở về thế giới thực.”

“Hệ đã tự động tạo điểm thoát cô. Chúc cô sống vui vẻ.”

Tôi mở , bóng tối trước dần biến mất, thay vào đó là âm thanh ồn ào của nhạc.

Trong hồ bơi, Lâm Thanh mặc bikini, hai anh chàng mẫu bụng sáu múi đứng cạnh cô, đang hét lên với tôi: “Giang Mãn, sao cậu đứng đực ra đó thế?”

“Mau mặc đồ nhảy xuống đây đi!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương