Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14 + 15/ Đến cả bác sĩ giỏi nhất cũng nói rằng việc để Chu Duyệt Phi khôi phục thị lực cách ghép giác mạc nhân tạo là không thể, trừ khi Bùi Tư Nhuệ lại đi một người có độ tương cao tình nguyện hiến cho cô ta.
Bùi An Huy đã chờ đợi điều này từ lâu, hoặc lỡ em trai hắn thực sự được một người như , hắn sẽ không để cho nó có hội kết hôn với Chu Nguyệt, chân đạp hai thuyền, nuôi vợ bé ở bên ngoài.
– Em trai tôi đã hết yêu em . Em biết mấy ngày này nó ở đây, giới thiệu với mọi người Chu Duyệt Phi là của nó không?
Không đợi cô trả lời, hắn gõ lên lăng, thẳng thắn nói ra.
– Là bạn gái.
Đồng tử Chu Nguyệt co lại, cô thức lắc đầu. Không thể nào! Có một giọng nói không ngừng vang lên trong đầu cô, khiến não bộ ong ong mất kết nối với giới bên ngoài.
Bùi An Huy nhún vai, mặc dù không nhìn thấy cô gái nhỏ bị doạ dáng vẻ này, nhưng hắn cũng thể tiến lên vỗ về..
“Chu Nguyệt không phải kiểu người phù hợp để yêu đương, một kẻ mang thân phận ăn nhờ ở đậu như con lại càng không có tư cách ấy… Đúng, có một khoảng thời gian con cảm thấy cô ấy quá cao, con không với tới, nhưng sau khi thay đổi quan hệ, con cảm thấy không thể chịu nổi những yêu cầu lý, tính tình trẻ con đó. Người tâm đầu ý hợp với con chỉ có Duyệt Phi. Đáng tiếc, con nợ gia đình Nguyệt quá nhiều, không thể thẳng thắn nói rõ mọi chuyện.”
Bùi An Huy hào phóng mở đoạn ghi âm mà Bùi Tư Nhuệ đã nói về cô với ba mẹ hắn trong bữa cơm ngày đó.
Rõ ràng hắn đã chờ đợi lâu như , đáng sẽ hắn không vội vàng cung cấp chứng cho cô, song hôm nay hắn đã nhìn rõ, cô gái ngốc này được ngâm trong hũ mật mà lớn lên, đổi lại là bất kỳ người nào khác hắn tuỳ tiện được ngoài kia, khi đối mặt với vấn đề này, ai mà không trước hết dùng ác ý để phỏng đoán người khác? Có câu, ai cũng là nạn nhân trong câu chuyện của mình mà!
Riêng Chu Nguyệt hoàn toàn trái lại, cái đầu tiên cô nghĩ đến lại là tốt của người ta, nghĩ xem mình có sai ở đâu không, có thể sửa hay không? Cùng lắm là giấu đi nỗi đau, nhìn người ta hạnh phúc.
Hắn tức ói m áu mất!
Cũng may… hắn thông minh nhạy bén như vậy, gen nhất định mạnh cô, sau này con của hai người sẽ giống hắn!
– Em…
Chu Nguyệt nhìn hắn với ánh mắt mờ mịt.
Được thôi, cô không khóc nhè đã là cộng ngoài dự đoán .
Hắn gật đầu, đang định nói: – Ừm, em trai tôi là kẻ tồi tệ, biết bao năm qua trong đầu nó chứa cái nữa, Chu Duyệt Phi mà bất nhân, bất nghĩa, không xứng để em trân trọng như vậy!
Kết quả, hắn nghe thấy cô hỏi:
– Người như em không hợp để yêu đương ư? Thực ra em đã rất cố gắng để mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ấy vui vẻ….
– Hoá ra anh ấy đều là gượng thôi.
Bùi An Huy nhìn thẳng ánh mắt trống rỗng của cô, như thể cả giới trước mắt cô đã sụp đổ, thanh tức, phải đau lòng đến mức nào có thể khiến người ta vọng như vậy ?
Hắn nâng cằm cô lên, động tác mạ nh b ạo khiến cô khẽ nhíu mày đau đớn.
– Ngay sau khi nhận lại em trai, việc đầu tiên tôi là cho người điều tra rõ cuộc sống những năm này của nó, sau đó hiểu sâu về hoàn cảnh lúc nhỏ mà nó trải qua. Em đoán xem, tôi tra được cái ?
Một sấp ảnh dày cộp được nhét trong tay cô, góc trên cùng mép trái của từng bức ảnh còn in rõ ngày tháng, cô cầm không chắc khiến một vài tấm rơi xuống sàn xe, mặc dù chỉ là bóng lưng hay ảnh chụp xa khá mờ ảo cô cũng có thể dễ dàng nhận ra người trong ảnh là Bùi Tư Nhuệ, người còn lại thường ôm cánh tay anh ta, bối cảnh lúc thì ở trước nhà nghỉ ba sao, lúc là cửa hàng tiện lợi vắng khách, không ai khác ngoài Chu Duyệt Phi.
Mà thời này, cô ta vẫn chưa hiến mắt cho cô.
Cô hoảng hốt siết chặt tay, những hình ảnh trong tay không ngừng thay đổi, từ một tháng trước khi cô phẫu thuật, cho đến tận khoảng thời gian gần đây.
– Hoá ra…
Cô sửng sốt mở lớn mắt.
Bùi An Huy hài lòng với thái độ này của cô, thật sự là bùn nhão không thể trát… vậy đáng đời cô bị bọn dắt mũi như cún. Mà kiểu người phụ nữ n.g.ự.c to không có não như vậy, khiến hắn rất thất vọng, cùng lắm là chơi đùa với cô một khoảng thời gian, cho bõ chờ đợi.
Không hẳn nói hắn kh ốn n ạn mà đó là bản tính của đàn ông là như vậy, rất dễ động lòng đúng gu, nhưng để có tư cách đứng cạnh hắn, đi với hắn một chặng đường dài trong đời thì phải bắt kịp được tần số của hắn, hoặc chí ít là có cá tính một chút, để luôn hấp dẫn được sự chú ý của hắn như ngày đầu gặp gỡ.
không phải món đồ chơi chỉ biết dựa dẫm cả vận mệnh đề hắn tùy ý định đoạt.
Bé con, tiếp theo đây, tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng!
…….
Chu Nguyệt đã thoát khỏi sự chi phối của trái tim, lần nữa bình tĩnh lại, cô đã có thể dùng cách nhìn khái quát để đối diện với tình huống của mình.
Giữa việc lừa gạt tình cảm – bắt cá hai tay VS có duyên không phận, lâu ngày lỡ sinh tinh với người con gái khác có tính chất hoàn toàn khác nhau!
– Anh ta sao có thể đối đãi với tôi như ?
Nhớ lại trước đó cô có bao nhiêu ng u x uẩn, tự nhiên lại hoài nghi mình không tốt, không xứng được yêu đương, cô rất quay lại tát cho mình hai cái.
– Em trai anh là đồ t ồi.
Bùi An Huy gật gật đầu.
– Đây là ý mà tôi biểu đạt.
Cô nghi hoặc nhìn hắn.
– Vậy tại sao anh giúp tôi? Đó là em trai ruột mà anh cất kiếm bấy lâu nay!
Bùi An Huy sao có thể nói thẳng rằng trong lòng hắn, em trai là một cái dằm vẫn luôn ghim chặt lấy m áu thịt hắn, khiến hắn không có ngày nào sống yên ổn? Thà rằng nó không ưu việt, khôn lỏi như vậy, mà được một gia đình điều kiện bình thường nuôi nấng, lớn lên chất phác lại chăm chỉ, thì hắn cảm thấy mình nhất định sẽ dành nửa đời còn lại để chiếu cố Bùi Tư Nhuệ, dẫu không có ba mẹ nhìn chằm chằm nhắc nhở.
Nhưng cố tình em trai hắn lớn lên loại đức hạnh này.
Quả nhiên là con cháu Bùi gia! Ích kỷ, tham lam, đ ê t iện, bao gồm hắn.
– Nó khiến tôi quá thất vọng.
– ??
……….
lúc này thư ký thân cận với hắn nhất, hoặc bác quản gia già có mặt tại đây sẽ phát hiện cậu chủ nhà mình lại phát huy cho người khác thấy nào gọi là lưỡi không xương, trăm đường lắc léo.
– ….
– Tiểu Tư Nhuệ lúc nhỏ rất đáng yêu, không giống như bây giờ, đó là biểu hiện của sói mắt trắng ơn đáng xấu hổ. Nhưng tôi cũng không có cách nào khác, chuyện cũng đã .
– Còn ba mẹ tôi… đang chìm trong niềm vui lại được con trai, nhất thời sẽ không thể phân biệt được tốt xâu đâu, lỡ như ngày nào đó Tư Nhuệ bị người phụ nữ kia dụ dỗ, nhờ ba mẹ tôi gây áp lực đến gia đình em để trút giận, thì có lẽ cũng sẽ theo ý nó.
Tay cô khẽ phát run.
– Còn có thể như vậy? Cứ xem như tôi luôn ỷ lại anh ta khiến anh ta hiểu lầm, hạ mình lấy lòng tôi khiến anh ta cảm thấy xấu hổ đi chăng nữa, thì ba mẹ tôi luôn rất tốt với anh ta kia mà!!?
Một phút trước cô vẫn còn đau lòng không thiết sống, tuy nhiên khi đối diện với tình yêu mù quáng gia đình, cô phát hiện hoá ra mình cũng không “luỵ” đến vậy, cô thậm chí còn có thể nói ra lời tàn nhẫn nhất mà nửa đời trước chưa từng dám nghĩ.
– anh ta dám hại ba mẹ tôi, lấy oán trả ơn , tôi có ch ết cũng phải khiến anh ta sống không ch ết!
Dứt lời, chóp mũi cô bị gõ nhẹ.
– Ha… Được lắm!
Quả nhiên là người mà hắn nhìn trúng.
hắn không chuẩn bị tỉ mỉ từ trước, tất cả các chứng đều rõ ràng, thì có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, thậm chí đạt được kết quả xấu khi cố gắng bôi đen hình tượng Bùi Tư Nhuệ trong lòng cô.
– Rất có kiến. Tôi này ở em! Tuy nhiên đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, em có thời gian gọi cho ba mẹ em, nhớ nhắc cẩn thận một chút, đặc biệt là phương diện việc ăn.
– Haizzzm
– Tôi sai , không anh ta. À, năm đó vốn không năn nỉ mẹ đón anh ta về nhà.
Bùi An Huy nhún vai.
– Trên đời này, ai mà có lúc gặp phải một hai kẻ t ồi?
Hắn giả bộ phóng khoáng an ủi cô, cánh tay đặt lên vai cô tự nhiên đến mức cô cũng không phát giác ra có nào bất thường.
– Vậy tôi xuống xe đây. Tạm biệt.
Bùi An Huy gật đầu, vài giây sau trước khi cửa xe hoàn toàn đóng kín, hắn nghiêng người hỏi cô.
– Tôi có một điều thắc mắc, lần trước chỉ bạn học không thân thiết nói xấu em vài câu đã khiến em khóc đến nỗi không thở nổi, vậy hôm nay… là tình cảm, giao tình mười mấy năm chấm dứt, sau em không rơi một giọt nước mắt nào vậy?
Để cô nghe rõ , hắn nhanh tay ấn mở cửa số.
Cô thở hắt ra một hơi, cô hơi cúi đầu hắn không thể nhìn thấy biểu cảm của cô.
– …… Thực ra là buồn đến mức ch ết lặng ấy . Nhưng cũng may có anh nhắc nhở.
Giây sau, cô ngẩng đầu mỉm với hắn.
– Em chân cảm ơn anh rất nhiều.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo trước chung cư, hắn nhìn cô với ánh mắt ngỡ ngàng, tuy rằng đây không phải lần đầu cô với hắn, cũng phải nụ rạng rỡ nhất của cô. Nhưng mà không hiểu sao sự kiên cường hiếm thấy này, khiến lòng hắn xao xuyến.
Không thấy hắn đáp lại, cô quay lưng định rời đi, dù sao những lời nói cô đã nói hết.
Vậy mà phía sau vang lên tiếng mở cửa, sau đó vội vã đóng lại, nhịp tim cô tăng tốc theo bước chân của hắn.
Cô bị hắn ôm lòng, cơ mà vòng tay rất lỏng lẻo, tưởng chừng như chỉ cần cô kháng cự, hắn lập tức buông ra.
– Tiểu Nguyệt, lời anh nói lúc chiều không phải là tuỳ tiện tâm sự, anh thừa nhận mình không lương thiện, rảnh rỗi đến mức thay Bùi Tư Nhuệ khắc phục sai lầm nó gây ra. Chỉ đơn giản bởi anh để ý đến em, quan tâm em đến vậy.
Sợi dây thần kinh mang tên “lý trí” trong đầu cô đứt phựt.
xong.
Điều cô lo lắng nhất, cuối cùng cũng xảy ra.
Còn là lúc mà cô không ngờ đến, lúc trái tim cô vỡ nát, tổn thương, hắn miễn cưỡng đem nó vá lại, sưởi ấm.
Nhưng nó sẽ ấm lại nhanh như vậy sao?
Dĩ nhiên , sẽ không, cô đẩy tay hắn ra.
– Bùi tiên sinh, tạm thời em không có tâm sức để nói về chuyện yêu đương.
Xin anh đừng “đục nước béo cò” một cách lộ liễu vậy !?
– nữa, anh có thể nói cho em biết anh em ở nào không? Em không thể hiểu nổi, cũng tin cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, đó phải thấy sắc nổi lòng tham ư?
Ngữ khí của cô cực kỳ phẳng, dường như không thể nghe ra được giao động cảm xúc, khiến cho người ta có cảm giác cô đã trưởng chỉ sau một buổi tối.
Bùi An Huy bị từ chối, không lộ ra thái độ thất vọng hay nản lòng, trái lại, hắn còn có vẻ rất tiêu sái đút một tay túi quần, dáng đứng tôn lên chân dài miên man, sống lưng thẳng tắp, từng cử chỉ đều chứa mị lực thu hút ánh nhìn.
Hắn đáp:
– nào cũng , dù là tính tình đại tiểu thư: kiêu ngạo, hóng hách, hay bé thỏ nhỏ mít ướt dễ khóc nhè. Ngay cả lúc em mất bình tĩnh nhất, đau khổ nhất, cũng khiến tôi thưởng thức được ở cạnh em. Tôi có thể nuông chiều em, cũng có thể dỗ dành em… Chúng ta đều là thiên chi kiêu tử, chúng ta hợp đến với nhau. Ngay từ đầu Bùi Tư Nhuệ đã tự hạ thấp mình, ở trong truyện cổ tích….
– Kỵ sĩ chúa rất ít khi có kết thúc tốt đẹp, nhưng hoàng tử chúa thì lại khác.
Phụt.
Cô bị hắn chọc , lần này là da mặt dày của hắn.
Tuy nhiên cô tiếp lời khen ngợi hắn.
– Anh nói chuyện thật là êm tai.
– Anh chỉ nói sự thật.
– Nhưng tiểu chúa không hoàng tử thì phải sao đây?
Cô cố ý trêu chọc hắn, ai ngờ hắn thật sự sầm mặt không vui.
– Hừ! Vậy thì… anh sẽ cố gắng để tạo ra một cuộc “hoà thân”.
– …
Ngữ điệu nhẹ nhàng, từ cuối hắn cố ý ngân dài như móc lấy, câu mất hồn của người nghe.
Đáng tiếc là….
Cô cắn môi, ý bị dập tắt.
– Anh giỏi lắm!
Hắn vừa đón ý hùa theo lời đùa cợt của cô, vừa nhắc nhở kín đáo với cô rằng Chu gia sẽ bị những viên còn lại của Bùi gia quyền nhắm tới. cô không thể đáp ứng điều kiện mà hắn , sự bảo bọc này sẽ bị tước đoạt bất cứ lúc nào.
– Em hiểu?
– Tất nhiên, anh cũng là một kẻ t ồi.
Không từ thủ đoạn!!
Nhưng một cách thần kỳ nào đó, cô vậy mà bắt được tần số của hắn.
….
Bùi An Huy chằm chằm cô, cho đến khi cô khuất bóng hắn trở xe.
– Ha…
Mẹ ki ếp!! Con bé này….
Kẻ bắt được tần số của hắn mà là thỏ con ? Rõ ràng là cáo tinh mà!!
Quả nhiên trước đó cô bị tình cảm chi phối. Cơ mà dù vậy đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được quyết định của hắn, con cái sau này phải theo gen hắn được!