Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8/ – Tôi chỉ hơn em 7 tuổi, nhìn rõ đi, không già đến mức chú của em luôn chứ?
Hắn chỉ khuôn mặt đẹp trai không góc
ch ết của mình, đồng thời di chuyển đến vị trí có độ sáng thích hợp, Chu Nguyệt tặc lưỡi, ngượng ngùng nói:
– Xin lỗi anh ạ.
– Nhưng em có việc gấp, anh nhường đường chút nhé?
– Em đợi bạn trai?
Hắn đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, hai chữ bạn trai giọng điệu hắn như ngả ngớn, giống như trào phúng.
Là vì hắn biết em trai hắn chăm sóc cô gái , ở căn nhà mà ba mẹ Chu Nguyệt chu cấp, dùng tiền của nhà cô, tận hưởng những đãi ngộ tốt nhất có thể, cả hai thắm thiết, lưu luyến như một đôi tình nhân mệnh khổ.
Chu Nguyệt giật mình, lúc này để thấy có gì không đúng.
Một người mà cô là xa lạ, biết rõ tuổi tác của cô, còn biết cô có bạn trai, cô cần gì…
Cô siết chặt điện thoại, đã chuẩn bấm cuộc gọi khẩn cấp nếu Bùi An Huy dám có hành động vô lễ.
– Anh là ai? Vì sao có mức độ hiểu biết nhất đối với tôi như ?
– Chúng ta đã từng gặp nhau, sau kết bạn cùng chơi game.
Bùi An Huy dập tắt điếu thuốc, ánh mắt bình tĩnh, phảng phất khiển trách đối với cô.
– mà em không nhận ra tôi?
– …
– Để xem ~~ à, chúng ta còn hẹn gặp mặt nữa nha, tiểu Bán Nguyệt.
Hắn ung dung giơ ra khung trò chuyện ở ứng dụng trò chơi của mình.
– Anh là… Bạch Thiên?
người ngày cô xưng hô là “người anh em này”, “người anh em nọ”.
Trời ạ!
Cô dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn hắn.
– Chính thức giới thiệu một chút, tôi là Bùi An Huy.
Họ Bùi.
Trùng hợp như , cô nóng ruột đợi một người họ Bùi.
Gặp gỡ người quen, ấy mà cô không những không ra hành động bắt mặt mừng, mà còn lùi sau, lộ rõ sự bài xích.
– Ồ. Thật ngại quá, nhất thời không nhận ra…
Cô có hơi đắn đo:
– Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi có mời một vài bạn học đến dự, nếu anh có thời gian ghé chơi một lát?
Dù gì người ta đã đặc biệt tới chào hỏi.
Cô nở nụ cười gượng gạo, bởi vì ấn tượng tiên của cô hắn là không dễ chọc, cô còn “thân là người đã có bạn trai”, tốt hơn hết phải giữ khoảng cách với trai đẹp có đồ tiếp cận mình.
Cô rất nhìn xem dáng vẻ ghen tuông của Bùi Tư Nhuệ, nhưng mà chẳng nỡ nhìn anh ta buồn lòng.
Bùi An Huy liếc mắt một liền nhìn thấu suy nghĩ của cô, hắn ra vẻ thân sĩ, gật , nghiêng người mời cô đi trước dẫn đường.
….
Đến trước phòng bao, Chu Nguyệt mở kéo cửa ra đã người đàn ông cao lớn ngay phía sau nhanh ngăn cản.
Hắn cách cô rất gần, còn nghiêng người, một vươn phía trước, động tác bao bọc như ôm cô lòng khiến cô giật thót.
– Suỵt.
Hắn không cô cơ hội phản kháng, còn bịt chặt miệng cô,mặc kệ cô vùng vẫy đánh lồng n.g.ự.c mình.
…
– Chắc là Tư Nhuệ đã không còn kiên nhẫn với cô tiểu thư đỏng đảnh này nữa . Cậu ta sẽ không đến đâu, còn chờ nữa sẽ đến khuya mất!
– Không biết cậu ta chơi chán có thể giới thiệu tôi không? Tôi rất dễ dãi, không chê giày rách của người haha. Bạn gái trước của tôi quá khó chiều, mỗi lần gặp cổ đều tốn kém ch ết! Ông đây quen đứa ngốc nhà giàu vung tiền như rác aa.
Đều là giọng nam, là bạn bè của Bùi Tư Nhuệ.
Một lúc lâu sau cô biết, đây kỳ thực đã là những lời rất dễ nghe của bọn họ .
Họ càng nói càng quá đáng.
Cô thậm chí còn có thể nghe thấy bạn bè mình phụ họa.
Bùi An Huy xoa nhẹ ngón trỏ và ngón nhau, xác cô khóc đủ nhiều khoác vai cô, quay đi hướng trái ngược.
Vì sao như chứ?
Chu Nguyệt không biết mình đã từng điều gì sai trái mà bọn họ nói đến mức “không ra gì” như thế.
Cô thẫn thờ nhìn từng ô gạch mình bước qua, có mấy lần suýt đ.â.m sầm người , may có Bùi An Huy để giúp.
– là những người bạn mà em kết giao?
Hắn nhếch môi, đối diện với ánh mắt ngây thơ tổn thương của cô, tà n n hẫn nhắc chuyện diễn ra.
Cô không đáp, cả người mất hết sức lực như một cây hoa héo.
Bùi An Huy không bỏ qua đề tài này, hắn giữ lấy hai bên vai cô.
– Em không điều gì sai với họ, thái độ chán ghét là do đâu?
– Trong đa số là người quen của bạn trai em, đúng chứ? Có vẻ như cậu ta có khá nhiều bất mãn với em đấy.
Cô theo bản năng phản :
– Không thể !
của Bùi An Huy chính là điều mà cô không nghĩ đến nhất.
Sao Bùi Tư Nhuệ có thể…
Cô dùng quật cường gạt đi nước mắt lạnh lẽo trên gò má.
Bùi An Huy lộ ra biểu cảm không đành lòng, hắn nhanh chóng đưa bịch khăn giấy cô.
– Ay ya, chẳng phải là nhìn thấu một số bạn bè xấu thôi sao? Em để họ nói gì sau lưng em sau này hạn chế qua là mà.
– Anh nói bạn trai tôi!
Cô dùng ánh mắt căm tức nhìn hắn.
Người này quả nhiên có đồ xấu, nhân cơ hội bôi đen bạn trai cô hay gì?
Bùi An Huy giơ hai , động tác hàng.
– , tôi tùy tiện nói, em tùy tiện nghe là . Không cần để trong lòng mà.
– Lần sau cấm anh không nói như thế nữa!
Bùi An Huy liếc mắt thấy có người từ bãi đậu xe lên, đi hướng này, hắn liền lộ ra tươi cười, lau nước ở khóe mắt cô, đáp lấy lệ.
– Ừm.
Chẳng nói ‘tôi biết sai , lần sau còn dám nữa’!!!
….
– Tiểu Nguyệt?
Bùi Tư Nhuệ khó khăn lắm thoát khỏi chỗ của Chu Duyệt Phi, một đường chạy thẳng tới đây, ngờ ngẩng đã thấy tình huống bất ổn đến thế.
Bạn gái của anh ta một người đàn ông nhìn liền biết là “văn nhã bại hoại” quấn lấy.
Đáng lý ra cô nên giữ khoảng cách nhất với người kia phải, lần này là thế ?
Anh ta cảm thấy rất tức giận, có thể hình dung như một thứ nên thuộc mình, không đáng giá, anh ta lười để mắt đến, bỗng nhiên có một lúc phát hiện ra người tới tranh đoạt.
Không giống ghen tuông, chỉ là anh ta… không cam lòng.
…
– Anh!
Chu Nguyệt tránh khỏi Bùi An Huy, dùng tốc độ nhanh nhất nhào lòng bạn trai.
Tuy anh ta “mèo mả gà đồng” , nhưng trên người không hề ám mùi lạ. Bởi vì anh ta không Chu Duyệt Phi dùng nước hoa, hay hương xông phòng gì.
– Những người bạn đại học của chúng ta đều không tốt lành gì, bọn họ nói xấu sau lưng chúng ta , sau này em không gặp họ nữa.
Bùi Tư Nhuệ nhíu mày.
– sao ? Em nghe gì?
– Bọn họ nói em…. Aiz! Tóm là những lời không dễ nghe gì cả, em không tiếp tục quen biết họ nữa.
Bùi Tư Nhuệ nhìn nước mắt còn đọng trên mi cô, cùng với dấu vết lau chùi qua loa, anh ta theo thói quen giúp cô lau bớt.
Động tác thân mật dịu dàng này, giống hệt một cảnh tượng phát sinh, chẳng qua người ở bên Chu Nguyệt đã thay đổi.
Bùi An Huy sầm mặt, thong dong trấn tĩnh đến trước mặt em trai thất lạc của mình.
Hắn trầm ngâm nhìn Bùi Tư Nhuệ.
Đến khi cô phát hiện ra bầu không khí ngột ngạt của hai người họ họ đều đồng thời nhìn đi chỗ .
Bùi Tư Nhuệ rất biết người đàn ông này là ai, trong trí nhớ của hắn Chu Nguyệt chưa từng tiếp xúc với người này.
– Giống thật.
Bùi An Huy cảm thán.
Bùi Tư Nhuệ:
– gì?
– Ngoại trừ miệng, cậu có khuôn mặt giống mẹ đến 80% đấy.
– …