Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Công chúa bị ánh nhìn u uất ngây ngẩn. Không gian trong đại sảnh yên tĩnh mức ta có thể nghe thấy cả tiếng nàng nuốt nước bọt.
Ngón thon dài của phụ thân đặt nhẹ trên thắt mảnh mai. Dây đỏ thẫm quấn quanh bàn trắng ngần tựa bạch ngọc càng tôn lên nước da sáng mịn ánh trăng của ông.
Phụ thân cất giọng tự giễu: “Ta cứ nghĩ Công chúa thật yêu thương, ngưỡng mộ ta, cùng ta sống hết quãng đời còn lại. hóa ra chỉ là thế này. Công chúa, nàng chỉ xem ta là món đồ chơi, không hề để tâm sống chec của ta. Đạo sĩ nàng mời nói rằng Yểu nương mang theo oán hận, không cam mà không chịu đi đầu thai.”
Ông thở dài, ngón khẽ siết lấy dây , mạnh mẽ kéo ra. Dây đỏ bung khỏi eo, hỉ phục rộng thùng thình lập tức che khuất dáng người mảnh mai mạnh mẽ của ông.
Phụ thân cởi hỷ phục, mím môi, ném đất:
“Nếu nàng không bái lạy nàng , thì thôi, không cần hôn lễ này . Sớm muộn gì ta phải chec. Đã , cứ để Yểu nương đưa ta gặp Diêm La Vương. Nàng đâu cần phải chịu cảnh góa bụa gì.”
Công chúa vội vã quỳ nhặt hỷ phục, khóc nức nở, kéo hỷ phục khoác lại lên người phụ thân:
“Bùi lang, sao lại nói những lời ? thật sự nghĩ ta không quan tâm sống chec của sao? , ta bái, ta bái là ! mau mặc lại hỷ phục, đừng giận mà.”
Phụ thân lúc này mới mặc lại hỷ phục, cùng nàng hành lễ.
Sau đó, ông lại vừa khuyên nhủ vừa ép buộc Công chúa phải dâng trà trước bài vị của mẫu thân, mới để nàng trở về phòng.
Đêm hôm , phụ thân bỏ thuốc an thần chén thuốc bổ của Công chúa. Ông ôm ta ngồi bên ngoài từ đường, nơi đặt bài vị của mẫu thân, cả đêm không bước .
Ta hỏi phụ thân tại sao không trong.
Phụ thân vuốt tóc ta, dưới ánh trăng, khuôn ông trắng bệch ma quỷ, đôi mắt đen láy lại ánh lên nét u buồn ướt át.
Ông cười, nụ cười thê lương: “Yểu Yểu ngoan, thay phụ thân thắp hương mẫu thân đi. Phụ thân… .”
Ta khó hiểu hỏi lại: “Phụ thân gì chứ? Mẫu thân yêu và phụ thân , dù có hóa thành quỷ, mẫu thân sẽ phù hộ chúng ta mà!”
Ta kéo phụ thân, định đưa ông từ đường: “Phụ thân đừng mẫu thân, mẫu thân yêu phụ thân, sẽ không hại phụ thân đâu!”
Phụ thân run rẩy, bàn ông lạnh toát.
Ông ngã khuỵu đất, gục lên bậu cửa từ đường mà bật khóc. Bờ vai gầy guộc nhô lên, bộ hỷ phục đỏ thẫm phủ lấy tấm nhỏ bé, trông hạc sắp chec, hay thiên nga gãy cổ, đau đớn quằn quại trong tiếng nức nở.
“Phụ thân… không còn mũi nào để gặp lại mẫu thân …”
…
Sáng hôm sau, Công chúa hỏi phụ thân: “Hỷ phục của đâu ? Sao ta không thấy ?”
Phụ thân lặng lẽ dùng bữa, nghe chỉ nhàn nhạt đáp: “Đêm qua dậy đi vệ sinh, không cẩn thận vấp ngã, bẩn mất . Ta có bệnh sạch sẽ, Công chúa biết mà.”
Tuy Công chúa có chút bất mãn, không hỏi thêm .
Bộ hỷ phục , đêm qua đã bị phụ thân xé nát đốt đi. Trong ánh lửa rực cháy, bóng dáng phụ thân trong bộ bạch y càng trở nên nổi bật, trắng tuyết.
Ánh lửa phản chiếu lên gương phụ thân, ta trông thấy ánh mắt ông đầy sự căm ghét méo mó, giống ch.ó hoang nhe nanh, ẩn trong bóng tối, sẵn sàng lao ra cắn đứt cổ họng kẻ của kẻ thù.
Công chúa thở dài: “Thật đáng tiếc. Phụ hoàng nghĩ ta mất , hôn lễ này chỉ tổ chức qua loa xong. đây là hôn lễ duy nhất trong đời ta đó, Bùi lang.”
Ánh mắt nàng nhìn về phía phụ thân, ngập tràn ý tứ mà không cần nói rõ.
Khi phụ thân và mẫu thân thành hôn, ông chỉ là thư sinh nghèo kiết xác, sống nhờ việc lên núi hái thuốc và chép sách thuê.
Khi , mẫu thân là hoa khôi nổi danh ở Cù Châu, là nữ tử mà bao công tử thế gia sẵn sàng vung ngàn lượng vàng chỉ để nàng ngoảnh nhìn cái.
mẫu thân không vinh hoa phú quý của những kẻ giàu sang, chỉ tấm chân tình.
gom hết số bạc dành dụm đưa phụ thân, ông thay chuộc thân.
Thực ra, trong mẫu thân . phụ thân cầm bạc bỏ trốn, không cần . vẫn đánh cược, cược rằng phụ thân thật với .
Tỷ muội của mẫu thân từng đưa toàn bộ số bạc người trong , chuộc thân, cuối cùng kẻ đó lại ôm bạc bỏ trốn. Người tỷ muội không chịu nổi đả kích, đã gieo hồ tự vẫn.