Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi tức giận gõ cửa, cánh cửa vừa hé mở tôi liền chống hai tay thắt lưng rồi c/h/ó anh ta một trận.
“Này, c/h/ó anh ăn trộm đồ ăn mang về của tôi mấy ngày nay rồi, anh muốn đền như thế nào hả?”
Người đàn ông vừa mới tắm xong vẫn còn quấn khăn tắm, mái tóc ướt đẫm, anh ta đẩy cửa ra thấy tôi ngẩn người một .
Ánh mắt của anh ta tôi mờ ám rồi sau mở lời, âm thanh trầm thấp: “Kết bạn Wechat đi, tôi từ từ đền em.”
1
Một xấu một tốt.
xấu là xưởng may người già của tôi đã phá sản.
tốt là tôi được một giám đốc nhân sự mờ mắt tuyển dụng, còn là một công ty .
phòng thiết kế chỉ có tôi, điều này có…hợp lý không?
2
Trời mới nhận được thông báo đến phỏng vấn của Thiên Nhất tôi đã bất ngờ đến mức nào, CV gửi bừa thế được chọn?
Điều này khiến tôi rất nghi ngờ, thế vẫn vui vẻ đi đến .
Hết cách rồi, đêm mẹ tôi đã lan truyền tức tôi được Thiên Nhất tuyển dụng đến xưởng đã phá sản của gia đình.
Tôi cố gắng kéo tay mẹ: “Mẹ, chưa đâu vào đâu cả! Người ta chỉ bảo con đến phỏng vấn thôi, có vượt qua hay không còn phải xem số phận. Mẹ đừng nói linh tinh đấy!”
mẹ tôi đã lựa chọn lãng tai, đồn đã được truyền đi rồi.
Những người tuổi ở xưởng đều vây xung quanh tôi, ai nấy đều hỏi tôi với vẻ mặt đầy hy vọng: “Tô Tô, là thật ? Có phải sắp đến làm ở công ty rồi không?”
Một thiết kế người tuổi như tôi, công ty người ta có cần tới ?
trông ánh mắt sáng lấp lánh của họ, tôi nín thở gật đầu: “Đúng ạ, cũng là Thiên Nhất có mắt , họ đã mời rất nhiều lần. Nếu không cũng chẳng buồn đi.”
Lý ôn tồn nắm lấy tay tôi: “Tô Tô, nói công ty gì cơ? Thiên gì? không nghe rõ.”
Tôi áp sát gần tai của : “Tập đoàn Thiên Nhất ạ.”
“Hả, cái gì Nhất?”
Tôi hét : “Thiên Nhất!”
“Hả, Thiên gì cơ? Tai nghe không được rõ!”
Tôi gân cổ gào: “Thiên Nhất, Lý, là Thiên Nhất.”
Lý vỗ vỗ tay tôi: “Tốt, tốt, tốt! Điềm Lí tốt chứ! Điềm Lí tốt! Chứng tỏ không cực khổ, chắc chắn đãi ngộ sẽ tốt.”
(*) Thiên Nhất: tiān yī
(*) Điềm Lí: Tián lǐ
Tôi: “…”
3
Đối diện với giám đốc phòng nhân sự của Thiên Nhất, tôi ấn vào bàn tay khẽ run rẩy của , nói với bản thân: “Đừng căng thẳng, người bình thường thôi.”
Giám đốc phòng nhân sự ngồi xuống nghiêm chỉnh, tay lật xem CV của tôi, biểu cảm biến hoá rất phong phú.
Một sau, cậu ấy gật đầu rồi tôi với biểu cảm phức tạp: “Cô là thiết kế trang sức người tuổi đúng không?”
Tôi thận trọng gật đầu: “Phải.”
“Cô Tô trước đây có kinh nghiệm làm công việc này không?”
“Có, tôi mở xưởng sản xuất trang sức người già.”
Giám đốc phòng nhân sự nâng kính: “Xin hỏi hiện tại quý công xưởng phát triển như thế nào ?”
Tôi cười gượng một tiếng: “Hiện tại ở trạng thái phá sản.”
Giám đốc nhân sự làm động tác nâng kính , bầu không khí trở nên đặc biệt tế nhị trong giây lát, cả tôi anh ấy đều im lặng .
Một cuộc gọi đến đã cứu sống tôi, giám đốc nhân sự nghe điện thoại với lễ độ cung kính, xem ra người ở đầu dây bên kia có lai lịch không hề tầm thường.
Không người kia đã nói những gì, sau khi cúp máy, giám đốc nhân sự như trở thành một người khác, anh ấy cười thân thiện với tôi: “Cô Tô, sau khi xem xét CV giao với cô, chúng tôi nhận thấy cô là một thiết kế vô cùng ưu tú, công ty chúng tôi rất cần nhân tài như cô, cô có đồng ý gia nhập công ty của chúng tôi không?”
Trời ạ, tôi còn không hoá ra ưu tú đến vậy, tôi kích động tiến nắm tay giám đốc nhân sự : “Đồng ý, vô cùng đồng ý, có gia nhập quý công ty là vinh hạnh của tôi.”
khi tôi được giám đốc nhân sự đưa đi tham quan phòng thiết kế, tôi liền ngớ người, phòng thiết kế trong truyền thuyết vậy không có lấy một người. Công ty to như vậy phòng thiết kế không có ai?
“À này, giám đốc , những đồng nghiệp khác của phòng thiết kế đâu?”
Giám đốc vỗ vai tôi: “Cô cũng đấy, công ty chúng ta chuyên về bất động sản, nay muốn phát triển thêm hướng mới, vì vậy công ty muốn thử nghiệm ngành phục trang, cô là thiết kế đầu tiên cao cấp nhất của công ty chúng ta, làm tốt nhé, tiền độ rộng mở.”
Tôi kinh ngạc cười không khép miệng được, trời ạ, vận may gì đây, tôi có gặp được chuyện tốt như vậy.
Tôi không dám hỏi giám đốc : “Thế văn phòng như vậy chỉ có tôi sử dụng ?”
Giám đốc gật đầu: “Công ty chúng ta dốc sức bồi dưỡng nhân tài, vì vậy sẽ cố gắng hết sức để thoả mãn yêu cầu của cô, cô Tô có cần gì cứ nói nhé.”
Tôi vội xua tay: “Không cần đâu, không cần đâu, giám đốc gọi tôi là tiểu Tô được rồi.”
“Tiểu Tô để chúng tôi gọi có sẽ thích hợp hơn.”
Tuy tôi không hiểu tại giám đốc nói như vậy niềm vui của những chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đã tràn ngập trong đầu tôi.
Thậm chí đến rời đi, đầu óc của tôi vẫn còn phiêu.
đi ngang qua góc hành lang của công ty, tôi không chú ý đã va vào n.g.ự.c của một người đàn ông, trời ạ, cơ n.g.ự.c này chắc thật, cách lớp tôi vẫn có cảm nhận được cơ của người này đẹp thế nào.
Người đàn ông nhân cơ hội vòng tay ôm lấy eo tôi, tôi xoa xoa cái mũi đau đớn của , sau ngẩn đầu tôi bắt gặp đôi mắt đen láy.
Tóc đen, sóng mũi cao cao, âu phục mặc chỉnh tề, cao tầm 1m85.
Ánh mắt anh ấy tôi sâu thẳm khó đoán, tôi như bị ánh mắt ấy thiêu đốt, vội vàng muốn rời khỏi vòng tay anh , thế đôi bàn tay kia không hề nhúc nhích, thậm chí còn ôm chặt hơn.
“Đi đứng cẩn thận.”
Âm thanh cuốn hút xâm nhập vào tai tôi.
Tôi sững người, không ngờ giọng anh ấy hay đến vậy, chỉ là hơi lạnh lùng, giống như kìm nén thứ gì .
Ngay khi tôi không nên làm gì một tiếng “ ” vang đã nói phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Tôi vội vàng rời khỏi vòng tay anh, anh liếc bàn tay của rồi xoay người người vừa gọi.
“Có chuyện gì?”
Lần nữa cất tiếng, giọng anh mang theo sự lạnh lùng.
Người kia như đã quen với thái độ của anh: “ , Lục của Thịnh Hoa đợi anh ở văn phòng.”
Người đàn ông nhíu mày, giọng bình thản: “Không phải đã có Hứa Qua rồi ?”
“ Hứa nói, Lục của Thịnh Hoa là người cứng nhắc giống anh, anh ấy không giải quyết được.”
Tôi đứng bên cạnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, người này chính là Chấp mặt lạnh của Thiên Nhất ?
Vận may quái quỷ gì thế này, chưa chính thức nhậm chức tôi đã đụng độ với người đứng đầu của Thiên Nhất, còn là Chấp khó tính trong truyền thuyết.
Từ nhỏ tôi đã có bệnh cứ hễ gặp lãnh đạo sẽ thấy căng thẳng, vì vậy, tôi nhân họ nói chuyện liền chuồn đi, dù anh ấy cũng không tôi là ai.
Tuy nhiên, tôi đã bỏ lỡ ánh mắt ngày càng thâm trầm của Chấp.