Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Tôi tìm được công việc, trở thành niềm hy vọng duy của xưởng sản xuất quần áo cho người tuổi của gia đình.
Dưới con mắt dõi theo của tất những người già trong nhà máy, tôi kéo chiếc vali nặng nề rời khỏi thị trấn nhỏ của chúng tôi, tìm thấy một chung cư tồi tàn ở một thành phố và thuê một căn nhà.
Nhưng có tin không? Có lẽ quá xinh đẹp, đến c-h-ó cũng không ưa .
Mấy ngày đây tôi gặp phải một chuyện hết sức kỳ lạ.
Đồ ăn tôi đặt cứ vô duyên vô cớ mà biến mất.
Kết quả tôi điều tra được, tên trộm lấy mất đồ ăn của tôi bấy lâu nay vậy mà lại là một con c/h/ó, một con c/h/ó rất !!
Lúc tôi còn suy nghĩ, sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ, kẻ trộm đồ ăn cứ nhắm vào tôi.
Công xưởng phá sản, nhà chỉ dựa vào phụng dưỡng của tôi, còn tôi thì sống tạm bợ rất cực khổ.
Tôi bần cùng tới bước đường này rồi mà ông trời còn không buông tha cho tôi.
Vốn nghĩ rằng một đứa hèn như tôi chắc chắn sẽ không đánh lại tên trộm, đành cho qua chuyện này vậy.
Kết quả, tôi nhịn bao nhiêu ngày như thế, vậy mà lại bị một con c/h/ó bắt nạt.
Tôi không đánh lại người, chẳng lẽ một con c/h/ó tôi vẫn phải bấm bụng chịu đựng ư?
xắn tay áo gõ cửa nhà phía trên, tôi chuẩn bị sẵn sàng đấu một trận với con c/h/ó kia.
Tôi chống hai tay lên hông, hùng hùng hổ hổ: “Này, c/h/ó nhà anh ăn trộm đồ ăn của tôi mấy ngày nay rồi đấy!! Anh đền thế nào hả?”
Thế nhưng cửa vừa ra, tôi nhìn kĩ người thì lập tức nín thinh.
Sống mũi cao, quai hàm sắc sảo, cơ bắp săn chắc, nhưng tất những thứ này đều không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là người đàn ông quấn khăn tắm, trông hết sức cấm dục kia lại chính là Chu Chấp! Sếp ở công ty tôi vừa nhậm chức!
Tôi âm thầm buông xuôi hai tay , trùng hợp ghê, anh ấy lại sống cùng toà chung cư với tôi, để trải nghiệm cuộc sống đấy à?
Anh ấy cửa ra nhìn thấy tôi thì liền thấy không thoải mái, tôi suy nghĩ kĩ càng thì chỉ kịp nhìn thấy con ngươi đen láy, không nhìn ra xúc nào khác của anh.
Chu Chấp nhìn tôi với vẻ mặt không xúc, ánh mắt dường như tối sầm lại: “Kết Wechat đi, tôi từ từ đền cho em.”
Tôi khẽ ngẩn đầu nhìn anh, một khuôn mặt lùng đến đáng sợ, tôi cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, cười khổ: “Không cần đâu sếp Chu, tôi tự nguyện đặt đồ ăn c/h/ó nó ăn đấy, không có hợp khẩu vị của bé cún không?”
Làm sao tôi dám nói là chuyện của con c/h/ó chứ!
Tuy tôi chỉ mới đến vài ngày, thế nhưng truyền thuyết về sếp Chu tôi không ít.
Dù sao thì anh ấy chính là sếp tổng lùng, không màng nữ sắc, làm việc thì có thể nói là cẩn thận từng li từng tí.
Hễ có sơ suất thì phải cuốn gói ra đi.
Tính tình thì rất tệ, nếu có thể nói một chữ thì chắc chắn sẽ không tốn thêm nước bọt nói chuyện với .
Tóm lại, đụng vào anh ấy thì tôi chỉ có thể chờ c.h.ế.t mà thôi.
Tôi cười hihi hahaa, vội vàng xoay người rời đi.
Nhưng Chu Chấp lại vươn tay giữ cánh tay tôi lại, nước còn vươn trên tay cũng thuận theo mà rơi tay tôi, tim tôi như ngừng đập.
Anh lùng nói: “Con hư tại bố, tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện của c/h/ó nhà mình.”
5
Không ngờ sếp Chu lại là người nghiêm túc như vậy, khăng khăng kết Wechat với tôi để tiến hành bồi thường.
Anh ấy lấy điện thoại ra quét mã của tôi, không có phải tôi ảo tưởng hay không mà lấy điện thoại ra thì tay sếp Chu lại khẽ run rẩy.
Tôi nhấn đồng ý mặt anh ấy.
“Sếp, sếp Chu, vậy tôi đi nhé, chuyện của chú c/h/ó định đừng để bụng, tôi tự nguyện đấy.”
Tôi vừa nói vừa xoay người rời đi.
Ai được Chu Chấp lại khẽ “Ừm” một tiếng rồi đóng cửa sau đi tiễn tôi. Nhưng anh ấy vẫn đang quấn khăn tắm đấy.
Tôi không ngờ Chu Chấp tầm tuổi này rồi mà thân thể lại quản lý tốt như vậy, thế nhưng đàn ông tuổi cũng “ngon” thật.
Nước trên tóc anh rơi ngực, trượt một đoạn làm chiếc khăn tắm ướt đẫm.
Tôi đưa mắt nhìn dưới, nuốt một ngụm nước bọt rồi vội vàng xua tay: “Không, không cần tiễn tôi đây, sếp Chu sáo quá, hì, chỉ có một tầng thôi, lắm, tôi thang máy là đến rồi.”
Động tác đóng cửa của Chu Chấp khẽ khựng lại, ánh mắt cũng tối dần: “Được.”
Làm sao đây? Thế mà tôi lại ra giọng điệu ấm ức?
Về đến nhà, vừa cửa ra thì điện thoại tôi liền có thông báo.
Tôi ra nhìn, trời ạ! Sếp Chu chuyển tiền.
Mười, mười vạn.
Mười vạn? Vài bữa ăn?
Tiền này … có thể nhận sao?
Trong lúc tôi dự thì một tin nhắn được gửi đến: “Xin lỗi, c/h/ó nhà tôi không hiểu chuyện, hy vọng không làm phiền em.”
Má ơi, sáo quá vậy.
Tôi vội vàng đáp: Không sao, không sao, sếp Chu đừng để bụng. Không cần sáo như vậy, tiền tôi không thể nhận, thật không sao, anh quá sáo rồi.
kia liền trả lời: Nhận đi, không phải sáo, là chuyện nên làm thôi.
Nam nhân này bá đạo thật! Vậy tôi nhận đấy nhé?
Tôi vừa nhấn nhận tiền vừa khái, chả trách sếp Chu có thể một công ty to như vậy, đức tính tốt thật.
Không ngoài kia nhìn kiểu , vậy mà lại bảo sếp Chu m.á.u ! Tôi thấy là đố kỵ thì có, vì vậy mới đặt điều về sếp Chu của tôi.
Điện thoại lại reo lên, vẫn là tin nhắn của sếp Chu.
Không phải nói sếp Chu ít nói kiệm lời sao? Giả đấy, truyền thuyết đều là giả .
Lần này là voice chat, tôi nhấn , âm thanh quá đỗi cuốn : Tôi dạy c/h/ó nhà mình rồi, đây nó không như thế đâu, có thể, có thể là nó đến em, em……đừng nó nhé.
? Mười vạn đấy, sao tôi nỡ nó chứ, thậm chí nó còn là con c/h/ó hiểu chuyện mà tôi từng gặp.
Tôi cũng gửi voice chat đi: Không , sếp Chu, tôi rất thích nó, tôi cũng đến nó, không hề ạ.
Vừa gửi đi, Chu Chấp trả lời bằng voice chat: Được.
Rõ ràng chỉ có một chữ, thế mà tôi lại ra vui vẻ trong giọng nói ấy, hình như tâm trạng của anh ấy rất tốt.
6
Tôi sống trong một chung cư khá tốt, chỉ có điều nó quá hẻo lánh, đi lại rất khó khăn.
Để không bị muộn làm, tôi thường dậy từ hơn 6 giờ sáng.
Chỉ là hôm nay, trong ánh sáng lờ mờ, tôi ngay lập tức nhìn thấy một chiếc siêu xe đậu ngay ngoài chung cư, quá nổi bật để có thể bỏ qua.
ngoài xe, một người đàn ông cao đứng tựa lưng vào thân xe, mái tóc phía ướt, trông như đứng khá lâu.
Anh ấy đang nghịch chiếc bật lửa kim loại màu bạc trên tay, miệng ngậm hờ một điếu thuốc.
Tôi bước đến , ngạc nhiên gọi anh ấy một tiếng:
“Sếp Chu, sao anh dậy sớm vậy?”
Chu Chấp khựng lại một chút đang phủi tàn thuốc, vẻ mặt thoáng hiện lên áy náy, vội vàng dập điếu thuốc.
“Xin lỗi, tôi vừa một điếu.”
Trời ạ, lịch đến mức này sao? thuốc cũng phải xin lỗi tôi à?
“Không sao không sao, tôi chỉ bất ngờ vì anh dậy sớm vậy thôi, tiện thể chào hỏi anh một tiếng. Anh cứ đi, không ảnh hưởng đâu.”
Vừa nói, tôi vừa chủ động lùi qua một , để lại cho anh ấy đủ không gian.
Không ngờ Chu Chấp nhìn động tác của tôi, sững lại, ánh mắt có chút trầm , nhỏ giọng nói:
“Lần sau tôi sẽ không nữa, như vậy sẽ không có mùi t.h.u.ố.c lá nữa, có đúng không?”
Tôi thời chưa kịp phản ứng, theo bản năng đáp: “Chắc là đúng ạ.”
Anh ấy như thở phào một : “Vậy thì tốt.”
Tôi đứng cạnh chờ xe, không vì lý , Chu Chấp cũng không rời đi.
Trong một khoảng thời gian, hai chúng tôi đều không nói .
Tôi vốn có nỗi sợ lãnh đạo từ nhỏ, huống hồ người mặt còn là một huyền thoại trong giới kinh doanh, khiến tôi càng không thoải mái.
tôi còn đang thắc mắc vì sao anh ấy không đi, thì đột nhiên anh ấy nhạt lên tiếng:
“Có đi nhờ xe tôi không?”
Tôi sững sờ, không dám tin hỏi lại: “Thật có thể sao? Có phiền anh quá không?”
Anh ấy không được tự nhiên quay đầu đi: “Không phiền, tiện đường.”
Nói rồi, còn chủ động cửa xe cho tôi.
Ghế phụ?!
Tôi có tài đức mà được ngồi ghế phụ trong xe của chủ tịch Thiên ?!
Tôi nở mày nở mặt rồi!
trong xe rất yên tĩnh, dừng đèn đỏ, Chu Chấp lười biếng đặt tay lên vô lăng, khóe môi cong lên, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Tôi len lén nhìn anh, đường nét cằm sắc sảo, nhưng đôi mắt lại vô cùng dịu dàng.
Hoàn toàn không giống với danh hiệu “Phật mặt ” trong truyền thuyết.
Tôi tò mò hỏi:
“Sao sếp Chu lại ở nhỏ ? Tôi cứ nghĩ với giá trị tài sản của anh, anh phải sống ở cao cấp đến mức muỗi bay qua cũng bị kiểm tra an ninh chứ?”
Chu Chấp khựng lại một chút, mấp máy môi mấy lần nhưng không nói ra được lý .
Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập, tôi vội vàng tìm cách làm dịu không khí, đùa một câu:
“Tôi rồi! định là anh đang trải nghiệm cuộc sống, đúng không?”
Chu Chấp mất tự nhiên tránh ánh mắt tôi, rất nhẹ gật đầu:
“Ừ, em nói đúng, tôi chỉ thử xem thế nào.”
Câu trả lời của anh, giống như đang nói cho tôi, cũng giống như đang tự nhủ với chính mình.
Nói xong, anh ấy ngồi thẳng lưng, mắt nhìn về phía , tay siết chặt vô lăng.
Nhưng vành tai anh ấy lại đỏ ửng dần lên.
Tôi quét mắt qua, không dám hỏi thêm vì sao tai anh ấy lại đỏ.
Phải làm sao đây? Tôi đột nhiên thấy người đàn ông này, dù hơn tôi tám tuổi, dù có tiếng là lùng cứng nhắc, nhưng lúc này… lại có chút đáng yêu.