Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Phu quân hà tất khách sáo, chỉ cần Nhuỵ di nương mẹ tròn con vuông, thân gì cũng đáng.”
Ôn Hoằng Hiền nhận được lời hay ý đẹp, lại nấn ná dây dưa với ta một lúc mới chịu rời đi. ngờ chưa đến mười , biến cố ập đến. Ta đang rà soát sổ sách thì Tử hớt hải chạy đến báo: Nói rằng Nhuỵ di nương đau bụng dữ dội, một mực nói là do cây như ý ta ban tặng có vấn đề.
Lúc ta đến nơi, Nhuỵ di nương nghiêng người nằm trên sập, mặt trắng bệch, đang khóc thút thít trong lòng Ôn Hoằng Hiền. Cây như ý kia bị ném dưới đất, gãy thành hai đoạn.
“Lão , ngài nhất định ! Cơm áo của đều do ngài đích thân lo liệu, chỉ duy cây như ý này là phu nhân ban tặng.”
muốn nói vừa thôi, rõ ràng là ngầm ám chỉ với mọi người rằng: cây như ý ta đưa có vấn đề. Đại phu bên cạnh đã được ra dấu, bước cúi người thưa:
“Tiểu nhân đã kiểm tra qua, cây gậy như ý này từng ngâm qua xạ hương. phụ nếu hít lâu , e rằng sẽ sinh non.”
Ôn phu nhân chau mày, tràng hạt trong bà càng lần càng nhanh. Nhị phòng ngồi bên cạnh bĩu môi châm chọc:
“Rốt cuộc vẫn là xuất thân tỳ nữ, chỉ giỏi mấy thủ đoạn thấp hèn.”
Ôn Hoằng Hiền ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt đã ra sát khí lẽo: “Phu nhân có gì muốn giải thích không?”
Ta cố nén cơn đau trong tim, run giọng nói:
“Phu quân không tin ? Nếu cây như ý kia thực sự có vấn đề, sao lại dám đường hoàng trao tặng?”
quay mặt đi, hờ hững buông lời: “Phu nhân bị bệnh, từ nay hãy tĩnh dưỡng trong phòng đi.”
Nhị phòng biến , lập tức tiếp lời: “Mưu hại huyết mạch, tội danh đáng bị hưu bỏ, cháu thân đã là , tuyệt đối không thiên vị.”
Nhuỵ Di nương bên cạnh vẫn khóc nức nở, một đỡ bụng, vừa cầu xin Ôn Hoằng Hiền , vừa phụ họa. Một hát một xướng, ép ra phán quyết. Ta cắn chặt môi không nói một lời, chỉ để nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Chuyện Chu di nương lần trước đã khiến ta danh hà khắc, nếu giờ lại tranh biện, càng giống một mụ đàn bà độc ác vì ghen tuông.
Ôn Hoằng Hiền mặt trầm hẳn:
“Còn chờ gì nữa, đưa phu nhân lui xuống.”
9.
Ta loạng choạng lùi lại , đầu ngón siết chặt vạt áo.
“Hiền lang…”
Cách xưng hô thân mật này là do từng dỗ dành ta gọi mỗi đêm xuống, đèn tắt nến tàn, loan phòng ấm áp.
Tử sốt ruột dậm chân: “Lão sao có tra xét gì đã thiên vị Nhuỵ di nương? Người có biết phu nhân sớm đã…”
Ta nghiêm giọng cắt ngang: “Câm miệng.”
Tử lập tức quỳ sụp xuống, giọng nói dồn dập: “Xin lão minh giám! Đại phu nhân từ xuất giá đến nay, việc trong phủ chưa từng lơi là.”
“Công quỹ thất thoát, người không hé răng một lời, lặng lẽ dùng của hồi môn bù vào. Thái thái mắc bệnh, là do đại phu nhân dâng thuốc ngự ban, chăm sóc.”
bỗng nghẹn ngào: “Thậm chí… tháng trước biết mình đã , vì lo phủ không được yên ổn nên người cắn răng giấu nhẹm, không dám tiết lộ!”
Nghe đến chuyện ta , mặt Ôn Hoằng Hiền chợt đại biến. đẩy mạnh Nhuỵ di nương ra, sải bước về phía ta. Chớp mắt , ta đã rơi vào vòng lẽo của .
“Liên Nhi, , vì sao không nói sớm?”
Ta ngẩng mặt, giọt lệ đúng lúc rơi xuống. Tử tiếp lời:
“Đại phu nói tượng không ổn, cần được tĩnh dưỡng. Phu nhân sợ lúc bản thân nghỉ ngơi, trong phủ có kẻ gây sóng gió nên dặn bọn nô tỳ không được để lộ chuyện ngài đang .”
Nhắc đến hai chữ sóng gió, ánh mắt Tử liếc qua vị Nhị phu nhân đứng bên cạnh. Vở diễn định đổ oan ta, giờ đã bị lật ngược hoàn toàn.
“Không, chuyện này không nào!” Nhuỵ di nương loạng choạng lùi lại.
“Sao lại không ? Lão và phu nhân ân ái hòa thuận, đất xanh sinh là chuyện sớm muộn. Còn ngươi thân là thất lại dám vu hãm chính thê, đảo điên thị phi, đáng bị trị tội gì?”
Lời Tử bén, câu nào câu nấy đều như roi quất thẳng mặt. Nhuỵ di nương lắc đầu liên tục:
“Không nào… ấy… mỗi đêm đều mà…”
Giọng nói nghẹn lại. Song Ôn Hoằng Hiền nghe rõ từng chữ.
“ gì?”
Ta cảm nhận rõ rệt cơ cứng đờ. Bị chính người sủng ái nhất lợi dụng, hương vị này hẳn là khó nuốt trôi nhỉ? Lúc ấy, Trần bước nhanh vào, theo là Vương đại phu.
“Bẩm lão , Vương đại phu là người chuyên chẩn mạch phu nhân. Chính ông ấy đã phát ra điểm bất thường trong chiếc .”
Vương đại phu chắp bẩm báo:
“ tiểu nhân chẩn mạch, phát mạch tượng của Đại phu nhân hư . tra xét y phục, cơm nước của Đại phu nhân, trong lớp bông lót phát thạch tán.”
“ thạch tán là vật cực , tổn hại tử cung, bất luận nam nữ hít lâu đều bất lợi với đường sinh nở. May mà tiểu nhân phát kịp thời, nhi lần này của phu nhân mới giữ được.”
Trần đúng lúc tiếp lời:
“Đại phu nhân sớm đã biết chuyện này, song vì yên ổn trong phủ mới cứng rắn bắt lão nô chúng ta không được để lộ nửa lời.”
“Lão nô cả gan nói một câu không nên nói, tuy Đại phu nhân xuất thân nha hoàn nhưng là nhất đẳng nha hoàn của Tướng phủ, còn quý giá hơn cả tiểu thư nhà quan thường. Nếu lão thành tâm cầu cưới, với xuất thân ấy gả vào nhà quan trong Kinh thành cũng không có gì là không xứng, cần chi uổng thân đến nơi này?”
Một lời nói ra, mặt Ôn Hoằng Hiền liền trắng bệch. Ta rũ mắt, che đi ý cười dưới đáy mắt. Vở kịch đã đến hồi cuối, rốt cuộc cũng diễn đến đoạn ta muốn rồi. chậm rãi đỡ ta ngồi ghế, xoay người lại, toàn thân đã lẽo đến dọa người.
“Tiện tỳ! Là ai xui khiến ngươi bôi nhọ mẫu?”
Nhuỵ di nương còn muốn tiến tới bám víu, song đã bị ánh mắt đáng sợ của Ôn Hoằng Hiền dọa lui. ta hận bản thân lỡ lời, lúc này chỉ còn cách tự bảo toàn.
“Là Nhị thái thái… là bà ấy nói chỉ cần mẫu không có con, tương lai sẽ để con ta trưởng tử đích tôn.”
“Vô lễ!” Nhị phòng đập bàn đứng dậy: “Ngươi loại tiện tỳ này dám vu hãm ta? Con cháu của Đại phòng liên quan gì đến Nhị phòng ta chứ?”
Trần cười :
“Nhuỵ di nương vừa xảy chuyện, Nhị thái thái người liền không mời mà tới, lẽ trong Nhuỵ Hương Các có đặt tai mắt của người?”
Nhuỵ di nương thấy Nhị phòng phủi sạch quan hệ, bèn dứt khoát xé toang lớp mặt nạ.
“Ai biết nhà mẹ đẻ Nhị thái thái là thương nhân dược liệu lớn nhất ở Khoảnh châu, loại thuốc tà môn như thạch tán này, ngoài người ra thì còn ai có được?”
“Còn cả xạ hương trong như ý, rõ ràng là người tẩm sẵn rồi đưa ta, bảo đại phu của nhà người cùng ta diễn tuồng. Sao giờ lại chối bỏ không nhận?”
Mỗi một lời ta nói ra, mặt Nhị phòng liền tái đi một phần. Chứng cứ rành rành, dù lúc này có chối quanh, Ôn Hoằng Hiền tra xét tất sẽ bại lộ.
“Tiện nhân ăn cây táo rào cây sung! Uổng công ta thường đối đãi với ngươi không tệ.”
Nhị phòng vung tát mạnh một cái mặt Nhuỵ di nương. Nhuỵ di nương che mặt cười :
“Không tệ? Bà thế cũng chỉ vì chính mình.”
Thấy hai người sắp sửa nhào vào đánh nhau, ta bỗng ôm bụng kêu đau. Ôn Hoằng Hiền mắt nhanh lẹ đỡ lấy ta, đó lập tức bế ta , sải bước chạy về phía căn phòng gần nhất.