Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Ngày thuyền cập bến tới đất Khoảnh Châu, trời vừa hửng sáng.
Tân nương không được để người ngoài thấy mặt, đám nha hoàn bận rộn sửa sang lại dung nhan cho ta, Thập Toàn ma ma đứng cạnh không ngớt nhắc nhắc lại quy củ.
Những viên nam châu mũ phượng lay động lóa mắt; còn kim tuyến thêu xiêm y đỏ rực, sợi sợi đều khiến vai ta ê ẩm. Dưới sự dìu đỡ của Tử Phù và Trần ma ma, ta bước xuống thuyền. Bến cảng tám người khiêng kiệu lớn chờ sẵn. Kẻ thì lên kiệu, người cưỡi ngựa, chốc kết thành một đội ngũ chỉnh tề.
Phía , đội nhạc công bắt gióng trống tấu sáo. tiểu đồng mặt mày sáng sủa chia thành hàng, tay cầm túi vải đỏ, rải nắm tiền đồng dọc phố nơi bá tánh nghỉ chân. Dân chúng chen nhau tranh giành, miệng không ngớt hô to những lời cát tường : bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử.
Kiệu dừng cửa chính Ôn phủ, rèm kiệu được vén , một bàn tay với khớp xương rõ ràng vươn tới mặt ta.
“Phu nhân đường xa vất vả.”
Ta cụp mắt, đoán chắc đây là lang quân mà ta phải gả, Đại công tử Ôn, Ôn Hoằng Hiền. Ta vươn tay , để mặc lòng bàn tay hắn bao ngón tay ta. Dù bị khăn voạn che khuất, ta vẫn cảm nhận được sự lộng lẫy khắp Ôn phủ, đèn hoa giăng mắc, pháo nổ tưng bừng, tiếng chúc mừng và nhạc hỉ đan xen nhau tạo nên khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
lễ bái đường, ta được đưa tân phòng. phòng xông hương ấm áp, màn hợp hoan thêu cảnh bách tử thiên tôn, họa tiết cũng là sớm sinh quý tử.
Trời sập tối, cửa bị đẩy .
“Phu nhân đợi lâu .”
Hỉ ma ma miệng không ngớt lời chúc mừng, dùng dây lụa đỏ buộc góc áo của ta và hắn lại với nhau. Khoảnh khắc ngọc ý vén khăn hỉ lên, ánh nến sáng rực đổ xuống khắp phòng, đúng lúc chạm ánh mắt đang mỉm cười của Ôn Hoằng Hiền.
Ừm, quả đúng là nho nhã đoan chính, không vướng mùi son rượu chốn thương gia.
Hắn nâng chén rượu hợp cẩn: “Phu nhân, mời.”
Hỉ ma ma thức thời lui ngoài, tân phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nến đỏ cháy vang lách tách. Động tác của hắn nhàng, tự tay tháo phượng quan ta tay áo một chiếc hộp gấm.
“Phu nhân đường xa, đây là đôi vòng ta tự chọn ngọc thạch, đích sai người mài giũa.”
Hắn đích đeo vòng cho ta, chất ngọc ôn nhuận lại khắc họa tiết liên hoa quấn quýt, hàm nghĩa tên của ta.
Đêm càng lúc càng khuya, ánh nến soi rọi khắp căn phòng..
Hắn bỗng nghiêng người sát lại: “Giờ cũng không còn sớm nữa… phu nhân, hay là chúng ta nghỉ ngơi thôi?”
Mùi trầm hương nhè vương nơi tay áo hắn, hòa với vị rượu hợp cẩn ấm nồng khiến mặt ta thoáng nóng bừng.
Tấm màn rõ được thả xuống lúc nào, nơi xa văng vẳng lại tiếng gõ mõ báo canh của người gác đêm, mà ta… cũng còn lòng dạ nào đếm xem hiện là canh nữa …
5.
Ngày hôm , toàn ta đau nhức đến mức suýt không nhấc nổi người dậy. Thấy ta tỉnh lại, Ôn Hoằng Hiền nở nụ cười dịu dàng, cúi người thì thầm tai ta:
“Đêm là vi phu lỗ mãng, đêm nay nhất định sẽ dịu dàng hơn.”
Ta giả vờ thẹn thùng giận dỗi, má đỏ bừng, khẽ đánh hắn một cái.
Hắn bật cười giữ tay ta, hôn lòng bàn tay mới cho nha hoàn giúp ta rửa mặt chải .
khi sửa soạn xong, hắn nắm tay ta dạo hành lang, đến Nam uyển. Nam uyển là nơi ở của chủ mẫu Ôn, cũng chính là mẹ chồng ta.
Ôn không đông đúc Khổng, tuy tài sản không ít nhưng chỉ chia làm phòng. Ôn Hoằng Hiền là con trai trưởng của chính thất, khi phụ mất thì kế thừa sản nghiệp. còn Nhị phòng xuất thứ thiếp ở tại Bắc uyển, thường ngày cũng quản lý một phần sản nghiệp, nghe nói tính tình không yên phận.
chính sảnh, mẹ chồng ta ngồi ngay ngắn ghế gỗ tử đàn chạm khắc, tay lần tràng hạt niệm Phật. là nữ quyến tộc ngồi ghế vòng, ai nấy đều mỉm cười ôn hòa. Chỉ nữ nhân mặc áo màu đỏ tía phải liếc ta đến chân hừ lạnh một tiếng mũi. Hành xử thô lỗ vậy, tất nhiên chính là Nhị phu nhân .
Ta nhàng hành lễ, Tử Phù bưng khay sơn đỏ theo , tiếp lễ vật hậu hĩnh trưởng bối. Khi đến mặt Nhị phòng, bà ta cố ý chậm rãi tháo vòng tay xuống:
“Cháu dâu được coi trọng ở Tướng phủ, kinh nhiều việc lớn đời, chớ chê chốn cửa nhỏ bình dân chúng ta.”
Ta mỉm cười nhận , liếc mắt một cái, đúng là kiểu dáng bình dân. Lúc ấy Trần ma ma vỗ tay hiệu, nha hoàn lần lượt bưng khay tiến .
“Thanh Liên tuổi trẻ nông cạn, kiến thức còn hạn hẹp, này mong được trưởng bối chỉ dạy thêm. Lễ vật gì to tát, mong mọi người đừng chối.”
thứ này đều do ta tỉ mỉ lựa chọn, là những vật phẩm tinh xảo chỉ lưu hành kinh thành, không phạm lễ nghi nhưng lại rất quý giá.
Cũng là cách để nói rõ, dù là nha hoàn nhưng ta được Khổng phủ xem trọng. Nếu ai định giở trò, tốt nhất nên suy nghĩ thật kỹ.
Mọi người đều hài lòng, mỉm cười nhận lễ khen ta hiểu chuyện. Chỉ Nhị phu nhân nhón tay nhấc mảnh vải mặt, môi khẽ cong lên:
“Ta còn tưởng là thứ gì quý hiếm lạ lẫm, hóa cũng chỉ là vài thớ vải.”
Bà ta tựa người lưng ghế, hếch cằm lên: “ Ôn ta không thiếu nhất là gấm vóc lụa là.”