Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Liễu Thi tới phòng, vừa ăn sáng nằm nghỉ được một lát thì Thi Dung bẩm báo:

– Bẩm nhị tiểu thư, có cậu Vũ tới thăm.

Liễu Thi vốn không muốn tiếp, mà Lý Nguyên Vũ lì người không chịu , đứng trước cửa phòng cô, hại người qua lại nói ra nói , Liễu Thi bất đắc dĩ đành cho mời anh ta nói chuyện.

– Tôi nói này, dù sao chúng ta cũng có quen biết trước, em sao tránh tôi hoài thế ?

Liễu Thi đáp:

– Dù sao chị gái sắp gả cho cậu, tôi là em gái, chúng ta thân thiết quá cũng không ổn đâu.

Lý Nguyên Vũ nghe vậy thì cau mày đáp:

– Có kẻ nào trước em nói linh tinh gì à?

Lý Nguyên Vũ vốn muốn tới thăm bệnh Liễu Nhan trước, nhưng Liễu Nhan bị bà cả cấm túc vậy tới gặp Liễu Thi nói chuyện. Lại thấy Liễu Thi lảng tránh mình, không tự nhiên như hồi ở họ Hồ thì lòng không hiểu sao thấy bực.

– Cậu suy nghĩ nhiều rồi.

được rồi, không nói chuyện này nữa, dạo này em luyện pháp tới đâu rồi?

Liễu Thi nhớ ra chuyện trọng, đột nhiên nghiêm túc :

– Cậu có biết nhiều họ Nguyễn tộc không cậu?

Lý Nguyên Vũ vuốt cằm đáp:

Họ Nguyễn tộc à? Đây chẳng là bên ngoại của em Nhan sao? Nhưng mà có một bí mật này rất hiếm người biết được. Không biết xảy ra xích mích gì mà bà cả Nguyễn Chiêu Pháp cùng họ Nguyễn tộc nhiều năm không qua lại rồi… Mà họ Nguyễn tộc lại càng ở ẩn, ít giao du với bên ngoài vậy rất hiếm người gặp được họ.

Liễu Thi nghe vậy thì giật mình, nhớ lại Liễu Nhan từng nói là viết thư gửi ông ngoại và cậu của mình để nhờ họ chữa dung nhan cho cô, xem ra đấy chỉ là một câu nói đùa mà … Cô vẫn dễ tin người quá rồi!

– Hình như năm năm một lần là họ sẽ tổ chức để chiêu mộ đệ ngoại môn thì , tôi nhớ không lầm thì lần chiêu mộ đệ kế tiếp là cuối thu năm nay thì . Họ Nguyễn tộc nằm trên núi U Minh, cách biệt với thế giới bên ngoài, em muốn lên bái sư à?

Liễu Thi không nói với Lý Nguyên Vũ là mình tới mượn đèn Bảo Đăng của họ, vậy cô chỉ đành gạt anh ta:

– Đúng vậy. họ Liễu tôi không ở được lâu, đành đường lui cho mình. Cảm ơn anh nói cho tôi biết, sau này có việc gì cần nhờ thì tôi, khả năng của mình tôi sẽ giúp hết sức.

Lý Nguyên Vũ bật :

– Không cần khách sáo vậy đâu. Em vẫn thông minh, khôn khéo như vậy.

Liễu Thi thắc mắc:

– Anh không chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới sao? Sao anh rảnh rỗi tới đây nói chuyện với tôi vậy.

Lý Nguyên Vũ ngập ngừng một lát rồi nói:

– Nói thật với em, bé đến giờ tôi đều coi em Nhan như em gái của mình, cưới em ấy cũng là theo cha mẹ, tình cảm trai gái thì….

Liễu Thi lập tức ngắt :

– Cậu đừng nói vậy, chị Nhan nghe được sẽ buồn.

Nói tới chủ đề này là Lý Nguyên Vũ muốn lảng tránh, đứng dậy nói:

tôi có việc, trước. Em có việc gì thì đến tôi.

Sau khi nghe Lý Nguyên Vũ nói vậy, Liễu Thi nhớ ra từng có người của họ Nguyễn tộc tung tích của mình ở chỗ Lưu chủ tiệm, vậy cô nhờ ông ta nếu họ có đến thì hãy xin cho cô một tờ thư tiến cử, để sau này cô có thuận tiện núi U Minh.

Thời gian lại Liễu Thi rất chăm chỉ luyện pháp, ở chỗ họ Nguyễn tộc có nhiều người giỏi như thế, cô muốn mượn được đèn Bảo Đăng- bảo vật của họ thì cần trao đổi với họ một cái giá tương xứng. Liễu Thi cũng không muốn nợ nần người khác thứ gì..

Nam Cung Tư Uyển

Giữa tháng sáu có tổ chức lễ hội thưởng trăng, các tiểu thư quý tộc kinh thành đến tới tham dự, Liễu Thi cố gắng chối mà Liễu Nhan vẫn lôi kéo cô bằng được, nói là muốn giới thiệu em gái của mình với các công , tiểu thư quyền quý.

Hội thưởng trăng được tổ chức trên một cái thuyền lớn, bằng gỗ xà cừ đêm rằm tháng sáu. Điều đặc biệt của chiếc thuyền là được chia hai tầng, tầng trên dành cho quý tộc, các công tiểu thư , tầng sẽ dành cho người dân tới xem, hai tầng phân chia tầng thứ xã hội rõ ràng.

[ – .]

Liễu Thi nghe nói vậy chẳng muốn , với cô người ai cũng bình đẳng cả, phân biệt giai cấp như này khiến cô thấy rất khó chịu. Tuy vậy tới bến thuyền, cô không vô duyên vô cớ bỏ được, vậy chỉ có cố gắng nhẫn nhịn cho xong đêm nay.

Thuyền được trang hoàng vô cùng lộng lẫy xa hoa, treo cả những chùm lồng đèn rực rỡ, nhìn xa thuyền sáng chói cả một góc hồ. Liễu Thi bước lên thuyền, hôm nay trời gió nhẹ, từng sóng nhẹ dập dình đung đưa thuyền khiến người ta cảm thấy thư thái, như một bản nhạc riêng mà tạo hóa dành tặng cho người.

– Ồ, đây là em gái của chị Nhan sao?

Một tiểu thư áo xanh mở Liễu Thi, cô chưa kịp đáp thì một tiểu thư áo vàng nói chen ?

– Nể thì nói là em gái cô ta là vợ lẽ, ta nghe đồn mẹ cô ta là kẻ xen giữa thượng thư và mẹ chị Nhan cơ!

– À ra thế. Đúng là mẹ tạo nghiệt thì chịu tội, xem dung nhan của cô ta kìa, có quỷ cũng không thèm nhìn nói chi người!

– Giữa phượng hoàng chân chính và gà rừng đúng thật là luôn có khoảng cách.

Liễu Nhan nghe mấy người bàn tán một lúc mới đứng ra nói vài câu bảo vệ Liễu Thi:

– Các cô đừng nói thế, lòng ta vẫn coi Liễu Thi như em gái ruột của mình.

Liễu Thi chẳng tâm Liễu Nhan hay đám tiểu thư này bàn tán, cô chỉ cho qua chuyện mà .

Đám tiểu thư thấy Liễu Thi im lặng thì càng tức giận, cớ bắt bẻ cô.

– Mà ta nói nè, hội thưởng trăng này chỉ dành cho những tài nữ ở kinh thành , ai mà dốt đặc cán mai, một chữ bẻ đôi không biết thì tự giác xuống tầng !

Một tiểu thư giả vờ Liễu Thi:

– Ta nghe nói cô mới được thượng thư đón phủ gần đây đúng không? Trước ở xứ mù cô có được dạy chữ, học lễ nghĩa chưa? Cô ta là hoàng hậu đương triều, có khi thương hại cô ngu ngơ, ta xin cô ta thầy đồ tới dạy chữ cho cô không biết chừng!

Lý Nguyên Vũ nãy giờ bị đám quý công vây lấy chuyện đám giữa hay Lý Liễu, khó khăn lắm mới thoát ra được, thấy Liễu Thi bị mấy tiểu thư kia nhục thì tức giận quát:

– Mấy cô người nào cũng xinh đẹp, có học lễ học nghĩa sao có nói ra mấy chanh chua như mấy bà ngoài chợ vậy được hả?

Tiểu thư Trần thị vừa rồi thấy Lý Nguyên Vũ dám la mình thì đỏ mắt nói:

– Cô của ta cung hoàng hậu, chú của ta triều điện tiền chỉ huy sứ, mẹ ngươi cũng chỉ là cháu gái vua mà dám sỉ nhục ta sao?

Liễu Nhan không muốn Lý Nguyên Vũ tranh cãi với người khác, vội níu lấy cánh tay Lý Nguyên Vũ ra hiệu. Liễu Thi biết ý, lắc đầu nói:

– Ta xuống tầng là được.

Liễu Thi cũng vui lòng xuống tầng , với cô thì tầng nào cũng như nhau cả, chút lễ nghi với cô càng không trọng. Hơn nữa ở cùng đám tiểu thư này, cô thấy không thoải mái chút nào. Quả nhiên xuống bên không khí dễ chịu hơn hẳn, không câu nệ quy củ như những công tiểu thư quý tộc, người dân bên chỉ đơn giản tới đây xem hội, ai nấy đều nói vui vẻ.

Liễu Thi một cái bàn trống gần mạn thuyền để ngồi thưởng trà, những nói của đám người kia không ảnh hưởng tới tâm trạng của cô chút nào, cô không tự ti mình là vợ lẽ, cũng không xấu hổ dung nhan bị hủy của mình, cậu cả trân trọng cô như vậy, sao cô có tự coi rẻ chính mình được cơ ?

– Tính cô lạ thật đấy!

Liễu Thi giật mình quay người lại thì thấy người đàn ông mà cô nhận nhầm thành cậu cả lần trước đang bước phía cô, sau anh ta tùy tiện ngồi xuống cái ghế, đối diện với cô. Lúc này Liễu Thi để ý kỹ thì mới nhận ra tuy cùng một khuôn nhưng giọng người đàn ông này trầm ấm hơn, mà giọng của cậu thì có phần lạnh hơn.

– Anh có vẻ thích nhìn lén người khác nhỉ?

Nguyễn Liêu nói:

– Tôi đang nghi ngờ lần trước cô thấy tôi tuấn tú nên giả bộ nhận lầm người để quen ấy !

Liễu Thi nghe vậy thì tức xanh , nhưng biết mình đuối lý, cô chỉ đành giảng hòa với anh ta:

– Chuyện lần trước cho tôi xin lỗi lần nữa. Mà chết, tôi quên đem theo khăn tay lần trước của anh rồi… Lần trước anh gấp quá, lại thật không ngờ hôm nay lại có dịp gặp lại anh ở đây.

Nói xong Liễu Thi cầm lấy ấm trà, rót ra một cái chén nhỏ, nói:

thì hôm nay dâng trà tạ lỗi với anh trước vậy.

– Coi như cô biết điều.

Nguyễn Liêu nhận lấy chén trà, đưa lên miệng uống, mỉm hài lòng nói.

Tùy chỉnh
Danh sách chương