Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
33
Anh không thể thêm nữa, lập tức bảo người mang nạng đến, trở về nhà.
Anh điên cuồng gọi vào số của cô.
điện thoại không liên lạc .
Anh bảo người đi tìm.
Thậm chí còn chuẩn bị báo cảnh sát.
ai tin, người đó chính người vợ qua đời của anh.
lòng anh bỗng dâng một dự cảm lành.
phải cô… lại biến mất không?
phát điên, không ngừng đi vòng vòng phòng.
Lúc , anh nhìn đang bồn chồn bất an.
Anh ra lệnh cởi dây buộc cổ .
Chú chó vừa thả ra liền “vút” một cái lao ra ngoài.
34
Cuối , tìm cô ở một khu vườn nhỏ gần nhà.
Giống năm đó, hai người cãi nhau, cô quay bỏ chạy.
Kết quả, tìm cô ở khu vườn nhỏ .
Bây giờ, cô ngồi xổm trên bồn hoa, chăm chú nhìn đàn kiến đánh nhau.
Rõ ràng ngoại hình hoàn toàn khác biệt.
anh tin chắc…
Người chính Ôn Tri .
“… .”
Ôn Tri run , theo phản xạ quay lại.
đôi tràn đầy kinh ngạc.
Ừm.
khác gì trước đây.
Giống hệt cái dáng vẻ nhặt tiền không giấu nổi vẻ mặt.
35
Ôn Tri :
Tôi theo trở về nhà.
Chúng tôi ngồi căn phòng anh bày trí.
Dựa sát vào nhau.
Tựa thời gian quay ngược lại.
Chúng tôi xem bộ phim chiếu trên máy chiếu.
Không nói nhiều lời.
lại cảm an yên một cách kỳ lạ.
Không biết phải vì tôi người trở về từ cõi c.h.ế.t hay không, đến tối hề buồn ngủ.
uống thuốc giảm đau, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Cánh tay anh ôm chặt lấy tôi, dù ngủ say không chịu buông lỏng.
Sắp đến ngày thứ bảy .
Tôi mơ hồ cảm giác , thời gian của mình sắp hết.
……
Chúng tôi lại nhau ăn một bữa cơm gia đình đơn giản.
Cơm nước xong lại chui vào chăn.
Tôi đưa thuốc cho anh uống.
Một lúc sau, anh đột nhiên hỏi: “Em phải đi sao?”
Tôi gật : “Đúng thật, vốn dĩ những ngày nay em trộm .”
Tôi rúc vào lồng n.g.ự.c anh, khẽ chọc chọc mặt anh: “Anh đấy nhé.”
“Sau không khóc nữa. Em nhìn hết đấy, nhìn chỉ làm em sốt ruột không chịu nổi thôi.”
Anh khẽ đáp một tiếng.
Tôi lại tiếp tục lẩm bẩm: “Anh hứa với em một chuyện nữa đi.”
Anh im lặng một lát, gật đồng ý.
Tôi xoay mặt anh lại, nhìn thẳng vào anh.
Đôi anh hoe đỏ.
“Mỗi mùa hè sau , anh hãy thay em đi ngắm biển, mang theo di ảnh của em, đi ngắm nhìn mọi đại dương trên thế giới .”
Anh khóc đến không thành tiếng.
Thân thể tôi càng lúc càng nhẹ đi.
Anh cúi , hôn môi tôi: “ … đừng đi…”
“ , anh yêu em.”
“Em vậy.”
“A .”
“Em hy vọng anh sẽ trân trọng những ngày tháng sắp tới, sống thật tốt nhé.”
Cuối .
Tôi biến mất căn phòng ấy.
tôi biết.
Anh nhất định sẽ không suy sụp trước nữa.
36 [Ngoại truyện]
“Anh nói xem, rốt cuộc chuyện gì nghĩ không thông hả?”
Tôi ngồi xổm bên cầu Nại Hà, giáo huấn một người đàn ông không chịu qua sông:
“Anh muốn làm ‘hộ cứng’ tôi sao? Giờ hay , bị phạt ở lại đây giúp đỡ dẫn người qua sông.”
Người đàn ông “hả” một tiếng: “Bị phạt bao lâu thế?”
Tôi: “Tôi không biết, chắc cỡ 100 năm nhỉ?”
Cứ thôi.
A sống hết đời, anh ấy xuống đây.
Tôi sẽ anh đi thai chuyển kiếp.
Người đàn ông nghe xong lập tức dốc cạn bát canh Mạnh Bà: “Thế thôi vậy!”
Tôi và Mạnh Bà nhìn bóng lưng người đó chạy trốn cười không ngớt.
“Ôn Tri .”
Trên cầu, bỗng người gọi tên tôi.
tôi lập tức đỏ hoe.
“Mới mười năm! , anh…”
khẽ cong môi: “Thọ tận đi thôi.”
Tôi không tin.
Mạnh Bà ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Cậu ấy không lừa cô đâu.”
“Hôm qua cứu ba đứa trẻ khỏi c.h.ế.t đuối, công đức viên mãn, thọ tận xuống đây.”
Lúc tôi mới thôi giận.
Tôi lau nước , từ xa vươn tay về phía anh: “Vậy mình đi thôi, em đợi anh lâu lắm .”
Anh bước trước, nắm lấy tay tôi.
ôm chặt tôi vào lòng, ánh vừa cưng chiều vừa lưu luyến: “Anh đợi lâu lắm .”
“Vợ yêu.”
(Hoàn)