Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thực … đây không phải lần tiên anh nghĩ quẩn.
Lần tiên ấy là ngay Hạ Hạ được chôn cất không lâu.
Anh đứng trên tầng thượng, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới.
định lao thì có người nắm lấy tay anh.
Đó là một bé gái khuôn mặt tròn trĩnh, tay cầm một sợi dây chun.
Đôi mắt của cô bé… rất giống Hạ Hạ.
Cô bé nói anh:
“Chú ơi, rơi như vậy vỡ tan thành từng mảnh đấy.”
“Chắc chắn xấu lắm.”
“Gia đình chú rất buồn.”
Phải rồi.
Chắc chắn là xấu kinh khủng.
Hạ Hạ thích chạm vào mặt anh nhất.
Nếu anh trở nên quá xấu xí, cô nhất định chê bai anh.
29
đó, anh tìm danh sách điều ước trong nhật ký của Hạ Hạ.
Toàn bộ đều là những điều cô muốn cùng anh.
Anh phải thành chúng trước.
Như vậy gặp cô, có lẽ cô bớt giận anh một chút.
Bận rộn cứ thế kéo dài suốt hai năm.
anh thời gian trôi quá chậm.
“Ôn Tri Hạ, những ngày không có em, là quãng thời gian dài đằng đẵng và khổ sở nhất trên thế gian này.”
Hôm đó, trở nhà.
Anh bất ngờ nhìn trong nhà có một người phụ nữ.
Người đó đang ôm lấy Đậu Đậu.
Đôi mắt của Đậu Đậu sao dịu dàng quá.
Anh …
Người phụ nữ này… có đó rất giống vợ anh.
30
Thực , diện mạo và dáng người của họ toàn nhau.
không hiểu sao, trong lòng anh cứ có một giác.
Người này, là vợ anh đã sống .
anh không thể nói .
Anh sợ cô hoảng sợ.
sợ rằng… có lẽ là do anh điên rồi nên có suy nghĩ hoang đường như vậy.
Mãi đến cô nấu bữa cơm ấy, rồi hành động ném đĩa bay đi.
Anh toàn chắc chắn.
Cô là Ôn Tri Hạ.
dường như cô không định nhận anh.
Thậm chí cô muốn tác hợp anh người phụ nữ !
Trên đời này, có chuyện hai người có thói quen sinh hoạt và hành động giống nhau y hệt như vậy được?
Anh rối trí.
Phải nhanh chóng đến núi Cửu Lĩnh một chuyến.
Anh muốn hỏi đại sư, có phải Ôn Tri Hạ đã quay rồi không.
Nếu đúng vậy…
Nếu đúng là như vậy, anh phải nhanh chóng nguyện.
Rồi đó…
Rồi đó phải giấu cô đi.
31
Đại sư đang bế quan.
Đến ngày thứ ba, gặp được đại sư, ông nói anh một câu:
“Dường như cố nhân đã quay .”
Vậy là đúng rồi.
Anh quỳ trong chùa, dập hết lần này đến lần .
Vui mừng đến mức tay chân không biết để đâu phải.
Trong núi không có sóng điện thoại.
Trên đường núi, anh vô tình trượt chân rơi khe núi, đập , gãy chân.
ngất đi.
Lờ mờ trong cơn mê man, anh giác có người cõng mình lên.
Cô khóc bắt anh phải sống thật tốt.
Anh muốn sống thật tốt.
cô không hiểu.
Anh có thể gắng gượng đến hôm nay, ý nghĩa duy nhất của cuộc đời là cô.
Kiếm tiền, mua nhà…
Tất cả mọi thứ, tất cả mọi điều, đều vì cô.
Cô là động lực để anh không ngừng tiến phía trước.
Mà bây giờ anh đã mất đi trái tim của mình.
Anh sống thế nào nữa đây?
32
tỉnh trong bệnh viện.
Anh biết, hóa Trần đã lén lút đuổi việc cô.
Anh nổi trận lôi đình, lập tức chống người ngồi dậy, đứng lên liền ngã nhào đất.
Trần hoảng sợ đến mức đứng yên không dám nhúc nhích.
Anh được y tá dìu trở giường.
Trần rơi nước mắt: “Phó tổng, dù tôi đã theo anh hai năm rồi, sao anh có thể đối xử tôi như vậy vì một người giúp việc chứ?”
Anh phía cửa:
“Nhân viên trong đội thư ký của tôi không có mình cô, những người là vì một hợp đồng lớn nên kẹt lịch trình ở nước ngoài.”
“Gần đây cô có cơ hội theo sát tôi chẳng qua là vì thư ký Lưu thích cô, nên đã âm thầm nhờ tôi cô thêm cơ hội để thể hiện.”
“ ngày tôi trở , tôi đã trong camera giám sát, hình như cô cố tình thay đồ trong nhà tôi, giấu một chiếc nội y trong phòng, đúng không?”
“Những trò này, cô đang diễn ai xem?”
Anh lạnh lùng châm chọc, ánh mắt tràn đầy chán ghét:
“Cô không xứng để so một sợi tóc của vợ tôi.”
Trần nghẹn lời: “ chuyện này thì liên quan đến người giúp việc đó…”
Anh lười biếng giải thích, tay cửa:
“Biến đi.”
“Cô sa thải rồi”