Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có tiếng người chuyện cạnh chị , chị nhắc tôi lần nữa: “Nhanh lên, còn một tiếng nữa thôi, địa chỉ gửi cho em rồi mà, đúng không?”
khi cuộc gọi kết thúc, tôi tìm tin nhắn có địa chỉ.
Rồi vội vàng bắt tàu điện đó.
Nơi đó khá xa.
Xuống tàu điện, tôi bắt xe buýt trạm gần nhất, đó còn phải đi bộ thêm nửa tiếng mới nơi.
5
Toàn thân tôi đã ướt đẫm mồ hôi, lúc gần nơi trời đổ một cơn mưa nhỏ, khiến tôi càng thêm chật vật.
Do dự một lúc, tôi vẫn ấn chuông cửa.
Cửa mở .
Một khuôn mặt nữ trẻ hiện cánh cửa.
Cô ta mặc đồ .
cách ăn mặc cô ta, tôi sững người.
Ngay đó, một cơn đau nhói âm ỉ trào lên sâu trong tim.
Người nữ liếc tôi một : “Cô là người phỏng vấn giúp hôm nay à?”
Tôi gật đầu.
đi vào trong, cô ta dặn dò tôi.
“Cô giúp trước Phó tổng đã nghỉ rồi.”
“ trong cũng không nhiều, Phó tổng ít khi ăn cơm , thường ngày cô chỉ cần dọn dẹp là .”
“À, anh bị mất ngủ, bình thường nhớ giữ im lặng.”
“Trên tầng hai có một phòng khóa cửa, không vào. Nhớ kỹ, đừng có táy máy, đồ trong đó rất đắt, cô có làm hỏng cũng không đền nổi đâu.”
Cô ta dẫn tôi lên lầu đánh giá tôi: “Phòng giúp cuối hành lang tầng hai.”
“Trông cô cũng còn trẻ, tôi thấy học vấn cũng khá, sao muốn đi làm giúp ?”
Tôi định tìm đại một cớ để qua loa cô ta đã cười nhạt: “ mà kiểu gái như cô tôi gặp cũng nhiều rồi.”
“Dù sao Phó tổng cũng quá xuất sắc, những suy nghĩ không nên có tốt nhất đừng để lộ ngoài.”
“Tiêu chuẩn Phó tổng rất cao đấy.”
Những lời đó tôi không nghe lọt tai nữa, chỉ dán chặt ánh mắt về phía phòng ngủ chính.
Bây giờ A … đang nghỉ ngơi sao?
6
Người nữ đó liếc đồng hồ, như đang nhắc nhở tôi: “Phó tổng không có , anh nước ngoài rồi, chắc sáng mai mới về.”
“Sáng mai cô chuẩn bị sẵn đồ thay và bữa sáng cho anh là .”
Tôi ngẩn người, gật đầu.
Cô ta đi vào phòng khách, thay một bộ đồ công sở rồi rời đi.
Trong biệt thự ngoài tôi , còn có một tài xế và một người làm vườn.
Tài xế và Lý trò chuyện với tôi vài câu, tôi không nhịn liền hỏi: “Vị rồi là ai vậy ạ?”
Lý: “Cháu cô Trần Anna à?”
“Là thư ký Phó tổng đấy. Tất cả công lớn nhỏ công ty đời sống cá nhân tổng giám đốc đều do cô ta lo liệu.”
“Có vẻ tổng giám đốc cũng khá thích cô Trần.”
Một vị chua xót nhanh chóng lan tràn trong tôi.
lâu tôi đã hiểu đạo lý “người đi, trà lạnh.”
Tôi chưa bao giờ mong Phó vì tôi mà cô độc cả đời.
khi cạnh anh đã có một người nữ khác, tôi vẫn cảm thấy đau vô cùng.
7
Lúc Lý dẫn tôi dạo quanh khu vườn.
Một bóng đen khổng lồ bất ngờ lao cạnh, nhảy thẳng lên người tôi, đè tôi ngã xuống đất, rồi điên cuồng l.i.ế.m khắp mặt tôi.
Tôi rõ thứ trong mình.
“Đậu… Đậu Đậu?”
Năm đó, khi tôi nhặt Đậu Đậu.
Nó chỉ là một cún bé xíu, vặn trong bàn tay.
Phó không thích chó mèo nên tôi đã lén giấu Đậu Đậu trong mang về , bị anh bắt tại trận.
Lúc đó chân anh đã khá hơn một chút, bắt đầu có chống nạng đi .
thấy Đậu Đậu trong tôi, anh cau mày chặt mức như có kẹp c.h.ế.t một muỗi.
“Chúng ta cùng nuôi nó đi, không anh?” Tôi quấn lấy anh, rảnh rỗi sẽ thầm tai: “Anh xem, nó đáng yêu bao.”
“Nuôi chó tốt lắm đó, đâu này em không còn anh nữa, nó vẫn có bầu bạn cùng anh.”
Anh đột nhiên nổi giận: “Chó sống bao lâu chứ? Ôn Tri Hạ, em linh tinh gì vậy?”
“Em có kiêng kỵ là gì không?”
Khoảng thời gian đó tâm trạng tôi cũng không tốt lắm.
Ba mẹ ép tôi chia tay Phó , còn sắp xếp cho tôi đi xem mắt người khác.
Tuần trước về , mẹ kéo tôi , : “Hạ Hạ, tuy thằng bé Phó này thật thà điều kiện nó quá kém. Nó là riêng, nó không thừa nhận nó, mẹ nó cũng mất sớm, chân còn tàn tật. thật sự định đi làm thiện à? Những câu chuyện bạc chưa nghe đủ sao?”
Tôi chỉ với họ: Phó không phải người như vậy.
Hồi nhỏ, điều kiện anh vẫn tốt, chỉ là này gia cảnh sa sút.
Anh tuyệt đối không phải kẻ bạc tình.
Không phải ai sinh cũng đã vạch đích, những người xuất thân nghèo khó có chí tiến thủ.