Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Trên đường về, tôi uống trà sữa ừng ực nghĩ ra một đống tình tiết cẩu huyết: trăng quay , người vợ cưới đáng thương rời ; Chồng cưới muốn ngoại tình với trăng , là sự méo mó của nhân tính hay sự tha hóa của đạo đức; trăng mang thai quay , người vợ cưới bị ép tiểu tam.
Hu hu người vợ cưới đáng thương.
Càng nghĩ tôi càng tức, vòng ra sau lưng tên cờ hó kia, vỗ một cái mạnh vào lưng anh.
Anh khẽ rên một tiếng, khóe mắt mày chau lùng: “Tống Giai , rốt cuộc em đang giận dỗi cái gì vậy?”
[Hỏi online, vợ giận dỗi vô cớ phải dỗ dành thế ?]
[Tuy vợ giận dỗi nhưng vẫn đáng yêu.]
Anh vô cớ đấy.
Tôi cố tình bỏ qua câu sau của anh.
lòng tôi rất khó chịu, kìm nén nỗi buồn lòng, ném ly trà sữa vào anh ấy: “Trả tiền.”
Anh tức giận mức bế bổng tôi lên bằng một , hung dữ nói: “Hư quá.”
Tôi giật mình, theo bản năng kêu lên, mọi người xung quanh bất ngờ , hùa theo trêu chọc.
Người qua đường 1 mắt long lanh: “Đẹp trai quá , anh ấy vậy bế được bằng một .”
Người qua đường 2 bong bóng màu hồng: “Oa cô gái hạnh phúc, về nhà phải bảo trai luyện tập được.”
…
Người qua đường N mắt trừng to sao Hỏa: “ trai người ta bế gái bằng một , trai tôi một chơi game xếp gạch, đúng là không so sánh sẽ không đau thương , tôi hận không thể lái xe nâng xúc anh ta ra khỏi trái đất.”
Người qua đường N+1 mắt rực: “Đừng giận nữa chị ơi, không đáng đâu, cho em hỏi trai chị chơi level rồi?”
Người qua đường N mắt trừng to sao Hỏa: “Thôi đừng nói nữa, gà mờ thích chơi, giờ vẫn chưa qua level 2.”
Người qua đường N+1 nhỏ lẩm bẩm: “Thực ra level 2 cũng khá khó đấy.”
Anh chàng đứng cạnh bị vạ lây, muốn khóc không ra nước mắt.
Tôi xấu hổ vùi mặt vào vai anh, bực tức lòng.
14.
tôi đứng ở cửa đón hai chúng tôi vào nhà, cười khúc khích.
Tôi đ.ấ.m vào lưng tên cờ hó, ra hiệu cho anh thả tôi xuống.
Anh ôm chặt hơn, lên lầu không quên chúc ngon: “, sớm , con với lên lầu trước.”
tôi cười hoa cúc nở rộ, cứ thể giây tiếp theo bà sẽ được bế cháu ngoại vậy.
Tôi chỉ muốn nói với bà một câu: “ nghĩ nhiều rồi, lòng người ta không chừng trăng đấy.”
Anh đặt tôi nhẹ nhàng xuống giường, hai chống hai bên người tôi, mắt sâu thẳm tôi chằm chằm: “Rốt cuộc em sao vậy?”
[Tâm tư của phụ nữ khó đoán, chẳng lẽ chỉ vì anh nói một câu bọn họ chỉ giỏi lừa mấy cô gái nhỏ em thôi sao?]
[Không thể .]
Tôi ngọ nguậy người, đẩy n.g.ự.c anh: “Không gì, mệt thôi.”
“Mệt chỗ ?”
Tôi cao : “Mệt khắp người.”
[Haizz, mai hỏi xem sao, giận dỗi phải dỗ dành thế nhỉ?]
Đồ đầu gỗ.
phải hỏi vợ nữa chứ, vậy chẳng phải là nói tôi không dịu dàng chu đáo hay sao.
Tôi ức chế không chỗ xả, cắn mạnh vào n.g.ự.c anh ấy.
Anh cứng đờ người.
[Oh yeah, lên level 3 rồi, dấu ấn tình yêu của vợ.]
Hứ, đàn ông.
Tôi cắn mạnh hơn.
15.
Tối tôi cách anh một khoảng lớn.
Anh liếc tôi một cái lùng, không nói gì.
[Điều khoản thứ ba hợp đồng: Không được chiến tranh . Anh nên nhắc nhở vợ thế đây, là đau đầu.]
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi thấy chân ngắt, vào nhà vệ sinh phát hiện tháng.
Tôi bật đèn , cuộn tròn chăn, mặt mày tái nhợt, đau mức cắn môi.
Chắc là do tối qua uống ly trà sữa đá.
đèn yếu ớt hơi chói mắt, anh từ từ tỉnh dậy, đôi mắt ngái mang theo vài tia mơ màng.
Anh ngồi dậy, tôi đang co rúm chim cút: “Sao vậy, lắm à?”
[Tưởng vợ bị mộng du chứ, anh giật cả mình.]
[Trông vợ đáng thương, chẳng lẽ vẫn giận chuyện tối qua sao.]
Tôi không trả lời.
Anh cúi người nâng cằm tôi lên, nói nhạt nhưng dịu dàng: “Rốt cuộc sao vậy, phải không khỏe không?”
Tôi mím môi, khàn khàn nói: “Đau bụng.”
[Chắc là tháng rồi.]
Tôi vào mắt dò hỏi của anh, ừ một tiếng.
Anh cau mày, xuống giường dép lê ra khỏi phòng.
Tôi chớp chớp mắt.
Một lát sau, anh bưng một cốc gì đó lên.
“Uống .” anh không cho phép từ chối.
[Phù, món sở trường của anh là nước đường đỏ đấy.]
Tôi liếc , quả nhiên là nước đường đỏ, thứ tôi ghét nhất.
Tôi nhấp một ngụm nhỏ, vị hơi giống nước đường đỏ hồi cấp ba cô thân Lâm Lâm đặc biệt pha chế riêng cho tôi.
Tôi chua chát hỏi: “Sao anh biết cái này?”
Anh lái sang chuyện khác: “Anh, người khác dạy, đỡ hơn chưa?”
[May anh phản ứng nhanh, hahaha.]
Tôi uống ực một hơi, nghẹn ngào đáp: “Ừm.”
Tôi nhét cốc vào anh ấy, rúc vào chăn.
Chắc không phải đâu, mai dậy hỏi Lâm Lâm xem sao.