Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

P6

16.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đã quên béng chuyện hỏi Lâm Lâm.

Vì mẹ chồng gọi hai chúng tôi về quê, nói là ông nội nhớ hai đứa.

Tên cờ hó có một cuộc họp khẩn cấp, bỏ mặc tôi một mình buồn bã quay về.

Mẹ chồng thân thiết khoác tay tôi, dịu dàng hỏi: “Hân Hân à, có phải Tiểu Trình chọc giận không? Nói mẹ nghe, mẹ đánh .”

Không lẽ anh ấy sự hỏi mẹ chồng rồi ?

Xấu hổ c.h.ế.t mất.

Tôi cứng miệng: “Không có, là không khỏe.”

“Hân Hân à, Tiểu Trình là vậy đấy, bề ngoài lạnh lùng ít nói lại cứng đầu, thực ra lòng mềm yếu.”

có làm gì không tốt cứ nói, tuy hai đứa kết hôn thương mại, thích , định sẽ sửa.”

Mẹ chồng nói với tôi một tràng dài bằng giọng chân thành.

Tôi miễn cưỡng cười đáp lại, lòng lại tự giễu.

Mẹ chồng thấy tôi vẻ mặt không tin, liền nghiến răng dẫn tôi đến ngủ cũ của tên cờ hó.

lòng mẹ chồng buồn bực: “Lo c.h.ế.t mất thôi, hai đứa này, bao giờ mới bế được cháu .”

ngủ cũ của anh trước khi kết hôn, tôi luôn giữ vững hình tượng người vợ ngoan ngoãn, dịu dàng, hiểu chuyện, nên chưa bao giờ mở miệng nói muốn .

Mẹ chồng mở , đẩy tôi , ném tôi một xấp khăn giấy, thứ cuối tôi nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của mẹ chồng, nụ cười đó giống hệt nụ cười của mẹ tôi khi muốn bế cháu ngoại.

?

Tôi không hiểu.

Tôi ngủ thôi cũng có nhảy ra một đứa bé ?

Sau này khi sự , tôi chỉ có yếu ớt nói một câu: “Đúng là có , chỉ là không phải bây giờ thôi.”

17.

là tình yêu tuyệt gì vậy?

Nếu trên ảnh không phải là tôi, tôi định sẽ đập đầu tường ship cp.

Nếu đối tượng nhật ký yêu thầm không phải là tôi, tôi định sẽ cười toe toét bà cô.

Nếu mấy món bên cạnh không phải viết tên tôi, tôi định sẽ cười vịt kêu.

đối tượng là tôi, tôi phải làm ?

Tôi ngồi phịch xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem, lúc cười lúc , một kẻ điên.

Ảnh là ảnh thời cấp ba, chắc là anh lén .

Có ảnh tôi đang há miệng ăn cơm, có ảnh tôi vừa ăn vặt vừa ngoáy mũi, có ảnh tôi chống nạnh cười hở cả hàm răng, có ảnh tôi vò đầu bứt tai làm bài tập toán…

Tóm lại: Lấy đại một tấm ra cũng có gọi là lịch sử đen tối.

ơn anh ghê gớm.

Bức ảnh duy đẽ lại là ảnh chung của tôi và anh.

Tất nhiên, là trên cơ sở những bức ảnh lịch sử đen tối tôi vừa kể.

Anh thì bản thân trai ngời ngời, tôi thì trông một nữ sát thủ vô cảm.

Tôi hận, anh không được một phần nghìn vẻ của tôi.

Nhật ký yêu thầm được viết một cuốn sổ tay bằng gỗ.

Tôi nhớ lại hình cuốn sổ này là sinh nhật tôi mua anh trên Taobao hồi năm lớp 10.

Anh cách tận dụng.

Trên trang bìa viết: Tặng bàn của tôi: Tống Giai Hân

Tôi tùy tiện lật vài trang.

20/2/2016, âm u.

Chết rồi, thích bàn thì phải làm ?

3/9/2016, .

Ngày thứ 365 quen Tống Giai Hân, ngày thứ 200 thích cô ấy. Mình làm một chiếc bánh nhỏ tặng cô ấy, lừa cô ấy nói là mẹ mình làm, cô ấy nói ngon, cả đêm mình không ngủ được.

6/11/2016, mưa.

Tống Giai Hân nói mình lại trai hơn rồi, mình vui.

8/12/2016, .

Hôm nay sinh nhật Tống Giai Hân, mình không tặng cô ấy, cô ấy nói không thích nhận của học, phiền phức, phải tặng lại, nên mình để ở nhà.

Cô ấy mời học ăn bánh kem ở lớp, mình ảnh nụ cười của cô ấy cả buổi tối.

31/12/2016, âm u.

Ngày cuối của năm nay, lần đầu tiên mình và Tống Giai Hân ảnh chung, cô ấy xinh .

13/6/2017, .

Mình muốn tỏ tình với Tống Giai Hân, nhà mình sự có nhiều chuyện rắc rối.

1/7/2017, .

Tống Giai Hân gọi mình là anh em, mình muốn làm trai cô ấy.

11/11/2017, mưa.

Tống Giai Hân, cậu có đợi mình được không, đừng vội yêu đương .

8/6/2018, .

Tống Giai Hân, thi đại học xong rồi, đợi mình thêm vài năm nữa, nếu có .

Thôi vậy.

Tống Giai Hân, chúc cậu bình an vui vẻ, gặp được toàn người tốt.

18.

Hu hu hu cảm động!

Đồ ngốc.

không nói với tôi chứ aaaa!

Hồi đó tôi cũng có chút rung động với anh .

Phải làm , lúc này tôi có nên lôi anh lên giường đè xuống hôn một trận mạnh không?

Tôi sướt mướt, rút một xấp khăn giấy lau mặt.

bị gõ ba tiếng, giọng mẹ chồng vang lên từ phía sau : “Hân Hân, xong chưa?”

Tôi: “…”

Có cần phải hỏi thẳng thừng vậy không.

Tôi mắt đỏ hoe cất đồ đạc, ôm một đống khăn giấy mở đi ra.

Mẹ chồng ôm lấy vai tôi, nhịn cười nói: “ tốt, là tốt rồi.”

Tôi không nhịn được nữa, úp mặt lòng bà ấy nức nở.

Tùy chỉnh
Danh sách chương