Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn ngập ngừng một chút, thấp giọng nói: “Ta và biểu ca đôi khi tráo thân phận để chơi đùa, sau nàng phải cẩn thận một chút.”
Ta lập tức sờ lưng hắn!
Băng gạc vẫn còn đó, may mà vừa rồi không nhận nhầm người!
Thở phào một hơi nhẹ nhõm.
lớn vậy, giờ Minh Khải nói cho ta biết.
bộ dáng đề phòng hắn, ta đoán là số người biết nhiều.
Ta liếc quanh, hạ giọng: “Được rồi, ta biết rồi. sau gặp nhau, ta phải có ám hiệu trước .”
Nghĩ một hồi, ta dạy hắn làm dấu OK bằng tay.
Trời dần tối.
Chúng ta phải chia tay.
Ta và Minh Khải nắm tay nhau, chầm chậm không nỡ rời.
Rẽ khúc ngoặt, cuối Minh Khải hỏi: “Thu Thu… chúng ta có thể hôn nhau thêm nữa không?”
không nói sớm hơn chứ!
Ai da!
Thật là bực mình!
Phí mất bao nhiêu thời gian!
07
đến phòng, ta trằn trọc lăn qua lăn trong chăn, chỉ mặt nóng ran.
Mỗi nhắm mắt , đều hiện lên khuôn mặt Minh Khải.
Hắn siết chặt eo ta, môi áp lên môi ta.
Một sau, hắn ghé mặt cổ ta, hơi thở dồn dập.
Tim ta đập loạn không ngừng.
Chỉ tiếc, nếu con muỗi không đốt ngay trên mi mắt thì hay biết mấy!
Không biết qua bao lâu, ta mơ màng chìm giấc ngủ.
Nhưng ngủ chưa được bao lâu, bên ngoài bỗng vang lên một trận xôn xao.
Ta hé cửa sổ ra, phát hiện có người đến tìm Trần ma ma.
Lập tức trong lòng ta dâng lên dự cảm lành!
Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này!
Ta vội vàng chạy ra ngoài.
Trần ma ma vừa ta, sắc mặt càng tái nhợt.
Bà khẽ lắc với ta.
Ta đứng ngay ở cửa, dám nhích thêm nửa .
Ma ma dẫn đường ta chằm chằm một , trong ánh mắt có một thứ gì khiến ta nổi hết da gà, lạnh đến tận xương.
Trần ma ma liền quỳ sụp xuống đất, mắt rơm rớm, nghẹn ngào nói:
“Ngọc Tú! Xin người đừng mang nó đi!”
Ngọc Tú, cái tên này trong cung ai nghe khiếp đảm.
Là ma ma quyền lực nhất bên cạnh Hoàng hậu .
Ngọc Tú ma ma đỡ Trần ma ma , chau mày nói:
“Chúng ta giao tình thế nào, quỳ với ta, khác nào đ.â.m một đao tim ta!”
Cuối ta vẫn bị đưa đi.
Trên đường, ta phát hiện điểm đến là cung.
Ai nấy đều cúi thấp mặt, chân càng càng gấp.
Ta cảm chuyến này, chưa chắc còn đường .
ta cung, là mùa Thừa Bình mươi lăm.
ấy trong cung có rất nhiều cung nữ thái giám .
Bởi vì mùa ấy, c.h.ế.t rất nhiều người.
Ta rõ xảy ra gì.
Nhưng Thừa Bình thứ mươi lăm, là ác mộng biết bao lão nhân trong cung.
Có , một tiểu thái giám lỡ miệng nhắc đến, tức thì bị một lão thái giám tát cho một bạt tai trời giáng.
Ta từng tận mắt chứng kiến nỗi sợ hãi trong mắt người ấy.
Việc liên quan đến Thái tử, tất phải là hệ trọng, chí mạng.
Ngẩng lên, đến cung.
Ngọc Tú ma ma dẫn ta Trần ma ma trong.
Trong tẩm điện, hương thơm lượn lờ, khiến óc mê muội.
Một ngự y đang quỳ trên mặt đất.
Hoàng hậu ngồi bên cạnh giường.
Ta và Trần ma ma đều quỳ xuống.
Hoàng hậu trước tiên phía ta.
Bà gọi ta lên gần.
Dù ngẩng mặt, ta không dám ngước mắt .
Hoàng hậu ngắm ta hồi lâu, một sau khẽ nói:
“Đúng là đứa trẻ có phúc, bảo Minh Khải thích đến vậy.”
Chính khoảnh khắc ấy, ta thực sự hiểu được câu nói kia.
Trong hoàng cung này, không có bí mật nào cả.
Ta chỉ có thể lặng lẽ quỳ xuống.
Trần ma ma lên, nhẹ nhàng vuốt trán Thái tử.
Bà dịu dàng âu yếm nói: “Điện hạ, đừng ngủ nữa. Trời sắp sáng rồi, người nên đọc sách thôi.”
Ta nghe nói thuở Thái tử còn nhỏ, Trần ma ma từng là ma ma hắn.
Lẽ ra đó là địa vị một lên mây.
Nhưng đến mùa Thừa Bình mươi lăm, Trần ma ma bị điều tới ngự thiện phòng, chỉ làm một ma ma phụ trách bếp núc, cao thấp.
Giờ tận mắt chứng kiến, biết quan hệ giữa Trần ma ma và Thái tử từng thân thiết đến vậy.
Hoàng hậu quay sang nói với ta, sắc mặt ôn hòa, dịu dàng bảo ta đứng .
“ tên là Trần Thu Thu phải không? Nghe nói sang sẽ được xuất cung?”
“Đến ấy, bản cung sẽ làm chủ, gả cho Minh Khải làm thiếp, được không?”
Ta chầm chậm ngẩng , đối diện ánh mắt hoàng hậu.
Đây là tiên ta gặp hoàng hậu.
Người đẹp vô , nụ cười dịu dàng mà rực rỡ.
Hoàng hậu vẫn cười: “ thế, không biết ? Minh Khải sớm có hôn ước, sẽ lấy đích nữ phủ Thái .”
Ta nhẹ nhàng đáp: “ , Minh Khải chưa từng nói với nô tì điều ấy.”
Vì vậy, ta không tin.
Minh Khải sẽ không lừa dối ta.
Ta tin hắn.
Trên giường vang lên một tiếng thì thào.
Thái tử tỉnh .
Hắn tiên Trần ma ma, lơ mơ nói: “Ma ma, người già thế này?”
Trần ma ma lập tức rơi lệ.
Thái tử ngồi , hoàng hậu, ngạc nhiên nói: “Mẫu hậu, người… hình già đi.”
Hắn phía ta.
Ánh mắt chúng ta chạm nhau.
Ta chợt nhớ đến lời Minh Khải nói, Thái tử thỉnh thoảng sẽ đổi thân phận với hắn.
Những ta không hề hay biết, Thái tử không ít ta trò .
Ta thầm nghĩ, tính ra ta coi quen biết đôi phần.
Mặt Thái tử dần ửng đỏ, khẽ hắng giọng nói:
“Mẫu hậu, đây là cung nữ cung ? nhi thần chưa từng gặp?”
Thật lạ thay.
Thái tử nay mươi ba, nghe nói là người trầm ổn kiềm chế.