Trong lòng ta nghẹn một bụng khí.
Ta lao tới, nhảy phắt lên lưng hắn, lấy nắm đ.ấ.m ra sức đè nát khuôn mặt tuấn tú kia.
Ta dữ nói: “Phó Minh Khải! Đừng tưởng lén lút để lại món quà nhỏ trong phòng ta, ta sẽ cho ngươi!”
Cái đồ đáng ghét này ta một chuỗi vòng tay hoa nhài, lại không chịu ta, chỉ lẳng để lại rồi đi.
Hắn rên khẽ một tiếng.
Ta cúi xuống nhìn mới phát hiện vai hắn rỉ máu.
Phó Minh Khải bị thương rồi!
Ta giục hắn cởi áo ra, vừa đã thấy sau lưng một vết thương rất lớn.
Ngực ta nhói, nước mắt thì tuôn ào ào.
“Ngươi chẳng là Thế tử sao? Biết bao người bảo vệ, làm sao lại bị thương nặng thế này?”
Phó Minh Khải đưa tay ra, hứng lấy giọt nước mắt của ta, giữ trong lòng bàn tay.
Hắn lại chẳng đó là gì, còn trấn an ta:
“Không sao đâu, sớm đã lành rồi. Ngươi biết thân phận ta rồi sao?”
đến chuyện này, vốn ta còn định tính sổ với hắn.
Nhưng thấy hắn bị thương, lại chẳng nỡ trách nữa.
Ta cẩn thận băng bó lại vết thương cho hắn.
Có làm hắn, Phó Minh Khải bỗng nắm chặt cổ tay ta.
Hai chúng ta mặt đối mặt.
Ta nhìn vào mắt hắn, lại hỏi: “Trước khi ngươi đi, chuyện ta từng nói, ngươi đã nghĩ nghiêm túc chưa?”
Ta cảm thấy giữa ta và Phó Minh Khải có chút mập mờ!
Chỉ cần chọc thủng lớp giấy mỏng kia, là có thể cùng nhau bàn chuyện tình cảm rồi.
Chỉ còn một năm nữa là ta xuất cung hồi hương, ta muốn để lại cho một kỷ niệm đẹp.
Phó Minh Khải im lặng.
Hắn buông ta ra, nét mặt thoáng qua một vẻ lạnh nhạt nói thành lời.
Cái vẻ lạnh lùng ấy, khiến lòng ta xót.
Hắn vẫn vậy! nào cũng cứ tỏ vẻ xa lạ không thân thiết.
Phó Minh Khải không nói tiếng nào, xoay người bỏ đi.
Ta ngồi một trong đình, ngắm cá chép bơi dưới hồ sen.
Âm thầm đếm trong lòng.
Phó Minh Khải, ta sẽ đếm đến mười.
Nếu ngươi quay lại, ta sẽ cho ngươi.
Nếu ngươi không , từ nay sau hai ta coi như hết duyên nợ.
Vậy mà vừa đếm đến ba, Phó Minh Khải đã xuất hiện.
Hắn chạy tới phía ta, miệng không ngừng gọi tên ta: “Thu Thu! Thu Thu!”
tiếng hắn vã, mọi bực dọc trong lòng ta bỗng chốc tan biến.
Ta thầm nghĩ, Trần Thu Thu, ngươi xong đời rồi, ngươi thật sự thích Phó Minh Khải mất rồi.
ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vẫy tay với ta.
đã sang.
Phó Minh Khải, ba tháng không , giờ đã là mùa .
Tiếng ve kêu bên cũng dần nhòa đi.
Cây lá xanh biếc đung đưa, đều hóa thành phông nền cho Phó Minh Khải.
Hắn lại gần, ta ôm lấy hắn, nhón chân hôn lên môi hắn.
Mùa tới rồi, Phó Minh Khải, chúng ta nên bắt đầu yêu đương thôi.
06
Nụ hôn ấy ngắn ngủi vô cùng, ta còn chưa kịp cảm nhận.
Bởi vì trong lòng Phó Minh Khải chui ra một vật lông xù, kêu chí chóe.
Là một con ch.ó nhỏ lông đen tuyền.
Đôi mắt đen lay láy, hai lại trắng muốt.
Phó Minh Khải giơ chú chó nhỏ lên, cười tủm tỉm nói:
“Thu Thu, cho nàng đấy, không?”
Ta rón rén ôm lấy chú chó nhỏ, vẻ hỏi:
“Sao lại nghĩ tới chuyện ta chó con? Ta đâu có được nuôi.”
Phó Minh Khải kề sát bên ta, có phần ngượng ngùng nói:
“Ta cứ thấy nàng ở trong cung cô đơn quá. Có nó bên cạnh, nàng sẽ hơn chút.”
Ta xong, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động nói.
Tưởng rằng che giấu rất khéo, không ngờ hắn lại nhìn thấu cả.
Phó Minh Khải bảo chó nhỏ thường được nuôi ở Đông cung.
Đợi hắn tới ta thì mang theo.
tới Đông cung, ta liền véo hông hắn một cái:
“Phó thế tử, thân phận của chàng cao quý thật đấy!”
Phó Minh Khải ỉu xìu nói:
“Thu Thu, cho ta đi mà. Còn nữa, chuyện lần trước nàng đòi hôn ta, ta nhà liền nói với thân rồi.”
Ta trợn tròn mắt, tin hỏi: “Chàng kể với thân chàng là hai chúng ta hôn nhau á?!”
Phó Minh Khải đỏ bừng mặt, nói:
“Tất nhiên không ! Ta đâu có kể chuyện ấy. Ta chỉ nói với thân là ta đã để ý một cô nương, chỉ muốn cưới nàng ấy thôi.”
tới chuyện thành thân, ta bỗng trầm mặc.
Phó Minh Khải cúi đầu, vân vê chó con, buồn bã nói:
“Thu Thu, thật ra nàng không muốn chịu trách nhiệm với ta không?”
Ta buồn bã đáp: “Ta không muốn nghĩ xa đến thế, hay là, hai ta thôi đi vậy.”
Phó Minh Khải sốt ruột!
Hắn bật dậy, dỗi nói: “Nàng đã hôn rồi! Cũng đã sờ rồi! Làm sao mà nói thôi là thôi được? Người ta không thể bỏ dở giữa chừng, nay thế này mai thế khác được! Chuyện thành thân, nếu nàng chưa muốn nghĩ tới, ta tạm gác lại vậy!”
Hắn nói càng càng oan ức, đôi mắt cũng đỏ hoe.
Ta níu lấy tay hắn, lắc lắc an ủi:
“Thôi mà, ta đâu có ý đó. Chàng , cả cũng nhìn chàng kìa.”
ngồi bệt dưới đất, nghiêng đầu nhỏ, tò mò nhìn hai chúng ta.
Phó Minh Khải siết c.h.ặ.t t.a.y ta, rồi không nhịn được bật cười.
Hắn mím môi: “Cái tên này mới tầm thường làm sao.”
Hai đứa lại đùa nghịch với một lát.
Ta hỏi hắn: “Phó Minh Khải, chàng thành thật khai mau, còn giấu ta chuyện gì nữa không? Ban nãy ở trong đình, chàng cứ bỏ đi một mạch. Có biết ta lắm không! Nếu chàng không quay lại, ta đã định là chia tay luôn rồi đấy.”
Phó Minh Khải cứng đờ người, cau mày, tựa hồ suy nghĩ điều gì.
Ta đ.ấ.m nhẹ lên cánh tay hắn, cảnh giác:
“Thật còn giấu chuyện gì nữa! Chẳng … trong nhà chàng đã có thê thiếp đầy đủ rồi?”
Phó Minh Khải lập đáp: “Không có! Từ nhỏ đến lớn, ngoài nàng ra ta chẳng thích ai cả. Chỉ là…”