Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Âm thầm đặt vòng hoa nhài phòng ta, chẳng nói nửa câu.
Lúc đình, chẳng màng tới cảm xúc ta, cứ thế bỏ đi.
Vậy mà khi quay lại, lại mang theo chú chó nhỏ đáng .
Bị ta hôn thì ôm chặt eo ta, căng thẳng vô .
Có những lời, Thái tử vĩnh viễn không thể thốt ra.
Có những việc, Thái tử suốt đời không thể làm .
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, ta cũng càng thêm sáng tỏ.
Ta nhìn Thái tử, nhẹ nhàng nói: “Chính ngài đã khiến ta Minh Khải, vậy nên ngài không thể trách ta .”
Ta đứng dậy muốn đi.
Thái tử cũng bật dậy, quỳ thẳng dưới đất, ôm lấy eo ta.
lại cất tiếng, giọng nghẹn ngào uất ức:
“Trần , cũng Minh Khải, chia ta chút không sao?”
Đúng vậy, cũng Minh Khải.
Nhưng Minh Khải đã chẳng còn nữa, đã rời xa năm mười ba tuổi.
Ta cúi nhìn Thái tử, nhẹ hôn lên trán :
“Quân Trường Ý, chúng ta hãy dũng cảm làm chuyện, không?”
Minh Khải, xin lỗi nhé.
Ta sẽ không nói lời biệt .
Ta sẽ mãi .
Còn bây giờ, ta dành phần tình ấy Quân Trường Ý.
sẽ không trách ta đâu, phải không?
12
Hoàng hậu gặp ta.
Người liền hỏi thản : “Quyết định lại Đông rồi sao?”
Ta không quỳ, chỉ nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu đáp: “Xin nương nương chỉ dạy.”
Hoàng hậu đứng dậy, nắm lấy ta, trên mặt nở nụ : “ , cảm ơn ngươi.”
Phó sau bình phong bước ra, bất mãn nói: “Tỷ tỷ lúc nào cũng thắng!”
Thì ra hoàng hậu và Phó đánh cược nhau.
Cược xem rốt cuộc ta sẽ gả .
Phó dĩ Phó Minh Khải.
Hoàng hậu lại tin ta sẽ Thái tử.
Ta nhìn Phó , nhẹ nhàng nói:
“ , đến ngày thành thân, ta Minh Khải sẽ dâng trà kính người.”
Phó mắt đỏ hoe, vội cầm quạt che mặt.
hồi lâu sau, mới trấn tĩnh lại.
Bà khoác hoàng hậu, nói:
“Tỷ tỷ! Nếu gả Minh Khải, ắt là danh chính ngôn thuận làm chính thê. Nếu lại Đông , cũng không thể để con bé chịu thiệt.”
Hoàng hậu bèn , nhẹ nhàng đáp: “Đương sẽ là Thái tử phi.”
Ta hồi hộp, vội vàng nói: “Nương nương, ta… ta…”
Ôi, ta thật chẳng nói dối nổi!
thân phận ta, làm Thái tử phi, ấy là làm khó hoàng hậu.
Hoàng hậu thấy ta như vậy, càng mỉm hiền hậu dịu dàng.
“Yên tâm, bản chẳng thấy khó xử chút nào.”
“Bản là hoàng hậu, nhưng cũng là người mẹ.”
Ánh mắt hoàng hậu bất chợt nhu hòa:
“Trường Ý làm Thái tử từng ấy năm, làm rất tốt. Con trai ta muốn gì, ta làm mẹ, tất phải vì con mà giành lấy. Ta còn chưa già, vẫn có thể quản lý hậu .”
Phó tự hào nói: “Tỷ tỷ ta, tất là giỏi nhất!”
Ta trở về Đông .
Quân Trường Ý đang ngồi trước bàn đọc sách.
Ta bò lên trước mặt , cầm bút lông gãi gãi cằm .
giữ lấy ta, nhìn kỹ sắc mặt ta, mỉm : “Mẫu hậu không làm khó nàng chứ?”
Ta ngước nhìn trời, không trả lời.
Quân Trường Ý kéo ta vào , nghiêm túc nói:
“ nên nàng chẳng cần chuyển tới Trữ Tú , cũng chẳng phải người khác đi tú nữ. Sẽ không có khác, cũng sẽ chẳng còn tuyển gì nữa.”
Ta nghĩ hồi rồi nói: “Ta đã hứa Phó , đến ngày thành thân, sẽ Minh Khải dâng trà kính bà ấy.”
Quân Trường Ý cúi nắm ta: “Quả , nàng vẫn nhất.”
dưới gầm bàn tha theo quả bóng lông chạy ra, dùng cọ vào chân ta, đòi ta chơi .
Ta dùng mũi giày chạm vào , cố ý hỏi:
“ ! Ngươi nhận Quân Trường Ý là cha, hay Phó Minh Khải là cha?”
ngẩng nhìn ta.
Ta gọi: “Quân Trường Ý.”
ngơ ngác nhìn ta, không nhúc nhích.
Ta lại gọi: “Phó Minh Khải.”
liền vui mừng chạy vòng quanh, dùng cọ vào Quân Trường Ý.
Ta nhún vai nói: “ xem, nếu khi quen nhau nói thật tên mình là Quân Trường Ý, liệu có nhận nhầm cha không?”
Quân Trường Ý chỉ nhẹ đáp: “Nếu ta không giả làm Phó Minh Khải, nàng cũng chẳng thể làm bạn ta tám năm, càng không thể ta.”
Ánh mắt dần trở nên u ám: “Hơn nữa, nàng cũng chẳng thể lại Đông .”
Ta chọc chọc má , buồn bã nói:
“Dù ta từng hứa , nhất định sẽ nói hết tâm sự , nhưng đôi khi cũng nên giả ngốc chút, ta thêm chút thời gian.”
Quân Trường Ý nhìn ta, lặng lẽ đưa ra, làm ký hiệu OK.
Ta nhìn , bỗng thấy nghẹn ngào.
Quân Trường Ý siết chặt ôm ta: “Ban đêm đừng khóc nữa không? Nếu nàng thích, ta có thể làm Phó Minh Khải cả đời cũng .”
13 – Góc nhìn Quân Trường Ý
nhỏ, ta đã học cách không nói tùy tiện, cũng không dễ dàng để lộ suy nghĩ biết.
Phụ hoàng dạy rằng: “Con là Thái tử, sau này làm quân vương, cần phải có uy nghiêm.”
Mẫu hậu dạy rằng: “Nếu để người khác biết con đang nghĩ gì, họ sẽ nắm nhược điểm con.”
Vì thế, dẫu cảm thấy tiểu nữ ngồi khóc góc tường kia thật thú vị, ta cũng chẳng thể nói nàng biết.
Chỉ có thể lặng lẽ, đêm vắng, nhớ tới dáng vẻ nàng, mình thầm.
Có những điều ta không làm , nhưng Minh Khải lại làm .
dạo ấy, hồn phách Minh Khải bắt xuất hiện nhiều hơn.
Nếu là Minh Khải gặp Trần , nhất định sẽ véo cặp má tròn trĩnh nàng, làm bộ ngạc nói:
“Ồ, lại gặp ngươi rồi! Sao ngươi cứ hay khóc thế? mà bị bắt nạt thì phải biết phản kháng chứ.”
sẽ lắc : “Chẳng có ý nghĩa gì.”
Nàng sẽ bí hiểm nói: “Ta có đạo sinh tồn riêng mình.”