Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ninh phu nhân kinh ngạc xen lẫn vui mừng, không ngờ hoàng hậu nhớ đến mình, còn chuyện cũ.
Tính bà vui vẻ, liền cùng hoàng hậu trò chuyện.
Có Ninh phu nhân dẫn đầu, phía dưới cũng dần dần thoải mái, các phu nhân bắt đầu trò chuyện đáp, không khí thêm phần thân thiết.
Mãi khi trời tối, yến tiệc mới tàn.
Vừa trở về tẩm điện, chưa kịp thay , Trần Thu Thu đã ngã phịch xuống thảm, kêu :
“May mà hôm không xảy ra lỗi gì!”
Trần ma ma cởi trâm vòng cho nàng, mỉm cười:
“Vẫn nương nương nhanh trí, mấy hôm ta dạy, người đều nhớ kỹ .”
Trần ma ma ngắm nhìn gương mặt hoàng hậu, nghĩ thầm: Thu Thu à, con đang cố gắng để trở thành một vị Hoàng hậu tốt.
Bao năm theo Thái hậu học , nàng chuyên chịu khó.
Người ở vị trí nào, gánh trách nhiệm vị trí ấy, nàng đều làm rất tốt.
Vượng Tài chạy , lăn lộn mặt Trần Thu Thu.
Trần ma ma ra ngoài sắp xếp các lễ vật các phu nhân dâng hoàng hậu.
Ngô Nhược Tuyết bưng điểm tâm nói:
“Nương nương, mấy hôm người buồn rầu, hay để nô tỳ đến Tần Chính điện, đưa chút điểm tâm khuya, tiện thể dò ý Hoàng thượng?”
Trần Thu Thu nằm sõng soài dưới đất, chẳng buồn nhúc nhích.
Ba , Quân Trường Ý liên tục ở Chính điện, khắp hậu cung đều đồn hai người cãi nhau.
Cãi .
Đêm qua nàng mơ thấy Phó .
Phó nói: “Thu Thu, dạo này có phần vất vả đúng không?”
Nàng khóc òa trong mộng: “ , ta nhớ quá! Hay chúng ta đi đi? Ta không muốn ở trong cung nữa.”
Tỉnh dậy, mặt nàng ướt đẫm nước mắt.
Quân Trường Ý ôm nàng , chẳng vì sao nàng khóc.
Trần Thu Thu nằm một , lấy chút sức lực.
Nàng thay xiêm y, rửa mặt chải đầu, quay bước đến Chính điện.
Quân Trường Ý ngồi lặng trong, ngẩng đầu thì thấy Thu Thu .
Nàng mặt mộc, khoác một chiếc vàng nhạt, ánh dương ấm áp rọi phòng.
Vừa thấy nàng, lý trí Quân Trường Ý tan vỡ.
đứng bật dậy, sải bước , dang tay ôm nàng ngực.
Mặt Quân Trường Ý áp sát cổ Thu Thu.
Thu Thu vòng chân ôm lấy eo .
Hai người chẳng nói gì, chỉ say sưa trao nhau nụ hôn mãnh liệt.
Không từ nào ngoài vang tiếng sấm.
Ngoài điện mưa trút nước.
Trong điện xuân ý miên man.
Màn trướng chẳng đã bị kéo xuống tự bao giờ, khung cảnh trong cũng nhòa mờ theo.
Ngô Nhược Tuyết cùng các cung nhân đứng ngoài, trong bâng khuâng trống trải.
Nàng không hiểu, rõ ràng hoàng thượng cùng hoàng hậu vừa cãi nhau, còn có lời đồn rằng hoàng thượng muốn phế hậu.
Sao chỉ hoàng hậu , mọi chuyện liền xoay chiều?
Trần ma ma bước đến mặt Ngô Nhược Tuyết, bình thản bảo:
“Từ mai, ngươi hãy xuất cung đi.”
Ngô Nhược Tuyết không phục, : “Xin ma ma, nô tỳ phạm tội gì?”
Trần ma ma nghĩ bụng, Thu Thu vẫn người có con mắt tinh đời, chỉ nhìn thôi cũng đã nhận ra cung nữ xinh đẹp này trong nuôi dã tâm.
Ôi, nói , đáng lẽ nên g.i.ế.c gà dọa khỉ, răn đe lục cung từ lâu.
Nhưng Thu Thu bảo, cứ để nàng ta rời đi, lâu dã tâm cũng phai nhạt.
Cung cấm vốn lạnh lẽo cô tịch, khiến người ta nảy sinh bao vọng tưởng, vọng tưởng ấy có hại c.h.ế.t người.
Trần Thu Thu đã sớm tấu Thái hậu, xin thả những cung nữ đã đến tuổi về nhà sớm.
Thái hậu chỉ cười: “Thế thì danh tiếng ghen tuông ngươi coi đã thành .”
Thu Thu đáp: “Mẫu hậu, danh tiếng con so với tuổi xuân họ, chẳng đáng gì.”
Ai bảo Trần Thu Thu không một hoàng hậu xứng đáng?
Nàng có đạo xử thế riêng mình.
Đâu ai quy định trên đời này, hoàng hậu chỉ có một dáng hình.
Trong tẩm điện dần yên ắng.
Quân Trường Ý mở lời : “Xin lỗi nàng.”
Trần Thu Thu nằm trên n.g.ự.c , cắn nhẹ cằm : “ không định phế ta sao?”
Quân Trường Ý càng ôm nàng chặt hơn: “Không, ta sẽ không để nàng đi đâu .”
Thu Thu buồn bã nói: “Ta cũng có mệt, có muốn trốn tránh, hiểu cho ta.”
Quân Trường Ý khẽ đáp, cằm cọ cọ tóc nàng.
Trần Thu Thu chẳng nghĩ gì, bỗng bật cười:
“ , đây bảo ta chuyện Ninh đại nhân sợ vợ. Ở Thanh Châu làm quan, bị phu nhân đuổi theo đánh mười dặm. Hôm ta vốn ngượng lắm, may nhớ chuyện kể, liền bắt chuyện được với phu nhân ấy.”
Quân Trường Ý vuốt tóc nàng, nói chuyện cùng nàng:
“Ta nghe , nàng ở Đức cung tiếp các phu nhân, làm rất tốt. Nàng gặp thê tử Triệu tướng quân chưa? Có đúng ta nói, thích ăn vặt lắm không?”
Thu Thu bật cười: “Đúng ! Bà ấy ngồi tận cuối, ăn sạch đĩa bánh, còn lén lấy kẹo từ tay bỏ miệng. tinh mắt !”
Quân Trường Ý đắc ý: “Đương nhiên, đây ta theo mẫu hậu dự bao nhiêu yến tiệc, nhàm chán vô cùng, ta toàn lén quan sát khắp các đại nhân cùng phu nhân. Ngay việc Thường ngự sử thích ngoáy mũi, lén chùi tay đồng liêu, ta cũng hết.”
Nói chuyện bát quái một hồi, hai người đều tỉnh ngủ.
Trò chuyện một , Thu Thu dần lặng tiếng.
Quân Trường Ý cúi đầu, thấy nàng đã ngủ yên.
Gương mặt nàng dịu dàng, khóe môi khẽ cong.
Nàng sự đã mệt .
Quân Trường Ý thầm nghĩ, người thích ngồi giữa yến tiệc, nhìn đông ngó tây kia, .
ấy, từng kéo tay , thì thầm:
“Biểu ca! Mau nhìn kìa! Thường ngự sử ngoáy mũi !”
Quân Trường Ý khẽ thì thầm tai Thu Thu: “Ta yêu nàng.”
Ta nguyện làm một cái bóng.
Chỉ nàng yêu ta.
Hoàn.