Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cố Thời An phe phẩy quạt, vừa trêu đùa, vừa mật chuyện trò với các , rồi thẳng bước vào phòng Hoa khôi.
Ta sợ phá hỏng chuyện tốt hắn, tự giác đứng chặn cửa, thần giữ cửa.
Nào ngờ qua mấy hơi thở, bên vang lên tiếng hắn gọi ta.
Ta trừng chằm chằm vào… hạ hắn, buột :
“Sao nhanh vậy? Vài ba cái xong? Đừng bảo là bị cha đánh hỏng rồi nhé?”
Cố Thời An bị ta chặn họng, trừng , quạt rung bần bật.
Hoa khôi tỷ tỷ lại cười run cả vai:
“Thú vị , sao lại theo ? Đúng là đáng tiếc.”
Giọng tỷ tỷ dịu dàng hơn cả tỷ ruột ta.
Nàng thiết kéo ta ngồi xuống, đưa bánh ngọt ta.
“ phải kế mẫu ta tỉ mỉ chọn ta đó sao.”
Cố Thời An ghé sát ta, nham nhở hỏi hoa khôi:
“Có phải rất xứng không?”
Nàng hừ :
“ hợp chút nào. Người ta là đoan chính, là tử phong lưu, thôi bớt hại người đi.”
Giọng là trách mà như quen biết năm.
Bị nàng đỏ cả mặt, ta ngoan ngoãn ngồi ăn bánh, cười ngây ngô.
Hoa khôi tỷ tỷ bỗng quay sang khuyên Cố Thời An, giọng mềm như nước:
“Thời An, cứ thế mãi cũng không ổn. Thà đi thi, ra sống tự do, hơn dây dưa cùng bọn họ.”
Không hiểu sao câu này lại chạm chân mày hắn. Sắc mặt hắn lạnh đi, vẻ bất cần cũng biến mất.
“Hoa Liên, từ khi nào kỹ nữ cũng khuyên người ta rửa tay gác kiếm vậy?”
Lời khó nghe, ta xót tỷ tỷ, len lén ngó nàng.
Nàng không giận, rót trà, đẩy trước mặt hắn, cười :
“Giờ là người có vợ, tính khí cũng nên bớt đi. Ta thì quen rồi, đừng dọa muội muội.”
Ta suýt nghẹn, vội xua tay:
“Không không, tử rất tốt, là người tốt nhất ta từng gặp!”
Nàng che cười, long lanh như nước xuân:
“Muội muội chớ sợ, có tỷ đây, hắn dám bắt nạt. Hắn vậy thôi, lạnh nóng, độc, không muốn ai lại gần.”
Ta liếc hắn.
Quả thực, khi ngồi im không , trông hắn cũng hơi lạnh lùng.
hắn đâu phải kẻ xấu. Nếu là kẻ xấu, sớm báo quan bắt ta, đâu có mỗi bữa ta ba cái giò heo, dẫn ta ra mở .
tử rõ ràng là người tốt.
Ta đặt bánh xuống, nghiêm túc với tỷ tỷ:
“Tỷ tỷ à, đừng tử vậy. ấy là tử, đâu phải nữ tử thanh , không cần tiếp khách, sao phải gặp ai cũng cười. Không vui thì không cần cười chứ!”
Nụ cười hoa khôi nhạt, như sương mỏng bị gió cuốn tan, lặng lá vàng cửa.
Ngược lại, Cố Thời An nghe vậy thì lay động, khóe cong lên.
Ta chợt nhận ra mình lỡ lời — sao lại đem nữ tử thanh ra so sánh.
Nếu không phải vì không nơi tựa, để sinh tồn, nào có nhà lành nào muốn nghề này.
Ta hiểu rõ cái cảm giác bị người khinh miệt ấy.
lòng hoảng lên, vừa định xin lỗi, bị Cố Thời An kéo đứng dậy.
“Hoa Liên, đúng.”
Hoa khôi ngẩng đầu, lóe lên tia hy vọng, chăm chú hắn.
“Ta thành , quả nên chú ý. Ta bị chửi thì thôi, không thể để thê tử ta bị người chê cười.”
Nàng vội vàng muốn giải thích, tay bấu mép bàn trắng bệch:
“Thời An, ta không phải…”
Hắn lại cắt ngang, giọng xa cách, lạnh hẳn:
“Cố gia gửi các một ngàn lượng bạc, tạm thời sẽ không ai phiền. Không có việc gì, dạo này ta sẽ không .”
11
Ra phố, ta ngoảnh đầu lên lầu hai.
Hoa khôi tỷ tỷ vẫn thất thần tựa bên song cửa, ánh dõi theo bóng lưng Cố Thời An, tay mân mê chiếc khăn, xoắn tới xoắn lui.
Cố Thời An từng quay đầu lại.
Ta nhịn không nổi, hỏi hắn:
“ với hoa khôi tỷ tỷ cãi nhau ư? Là vì lời ta sao?”
Cố Thời An cười cợt nhả:
“ ngốc hay giả vờ ngốc? không ra nàng ta đang cố ý ly gián chúng ta à?”
“Ta vốn tưởng nàng sẽ đổi thay, nghĩ kỹ thì… người lớn lên, tâm tư cũng nhiều hơn, gì có ai thuần thiện như xưa.”
Ta không hiểu hàm ý lời hắn, thấy giây phút ấy, Cố Thời An thoáng mang chút tịch.
ra ta biết, hắn và hoa khôi không hề như người vẫn tưởng.
Hắn Hoa , cũng phải để tìm thú vui.
ta chắc rằng, hoa khôi tỷ tỷ từng là người hắn rất mực coi trọng.
“ tử, đừng buồn. Dù người khác đổi thay ra sao, cần ta ở bên một ngày, ắt sẽ bảo hộ một ngày!”
Cố Thời An phong lưu phe phẩy quạt, tiện tay vươn lấy một đóa hoa trên sạp, cài lên mái tóc ta, rồi như gặp lạ, vòng quanh ta mà ngắm.
“Hồ Đại Lực, từng cài hoa bao giờ phải không?”
Ta sờ lên đóa hoa, e thẹn gật đầu:
“ gì có chuyện thổ phỉ cài hoa? Thế cướp tiền thế nào được?”
Hắn dùng quạt chọc vào trán ta:
“Bớt mở ra là thổ phỉ, ngậm vào cũng là thổ phỉ đi. Giờ là người ta, đường đường chính chính là thiếu phu nhân Cố gia. Từ hôm nay, ta coi như con gái mà nuôi, để biết phụ cưng chiều ái nữ là thế nào.”
12
Cố Thời An là .
Hắn sự coi ta như con gái mà nuôi.
Bữa nào cũng cơm ngon canh ngọt, kể tìm thợ thêu may ta xiêm y lộng lẫy.
Ta vốn từng thấy qua mấy thứ xa hoa, nhớ các mặc xiêm y kiều diễm vô cùng, bèn hỏi Cố Thời An:
“Có thể ta may hai bộ y phục giống các tỷ tỷ không?”