Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cậu và một lượt.
“Thôi , vẫn là tự mình bảo vệ mình chắc.”
Tôi cúi đầu, khẽ bật cười.
một tay kéo , một tay kéo , định dẫn hai anh rút lui.
giằng , không rời mắt khỏi tôi, giọng mang theo sự thấp thỏm:
“… chúng …”
đen mặt:
“Gì ? Anh mà?”
Tôi , giọng thành thật:
“ , trước đây tôi từng nghĩ sẽ nghiêm túc cậu.
Nhưng là cậu chọn lấy tôi làm trò cá trước, nên giờ tôi nghĩ mình không coi cậu là lựa chọn một mối quan hệ nghiêm túc .”
Tôi rất chân thành.
Hai tháng qua, để theo đuổi , tôi đã bỏ không ít tâm sức.
Chưa tính hơn 70 bộ outfit theo concept “ gái khí chất” không trùng lặp.
Ngày nào làm về cũng bộ 500m dưới tầng hầm, mang giày cao gót 10cm, hết hơn 30.000m, về nhà là chân đau rã rời.
Tôi chọn vị trí mở tiệm đàn mới gần trường của cậu , tất cả là vì cậu .
Kết quả cậu lấy tôi 50.000 tệ.
50.000 tệ, không đủ tôi mua một đôi giày.
tôi đầy thất vọng, viền mắt đỏ lên:
“… xin lỗi. Nhưng thật sự không phải cố ý. Không phải đề xuất trò cá đó trước…”
không chịu nổi , túm tóc kéo cậu :
“Đừng gọi , quay sang anh mày đây!”
chỉ liếc tôi nhạt một cái, xoay người bước .
Tôi cầm điện thoại, đuổi theo cửa:
“Đợi đã. Tôi muốn kết bạn cậu, không?”
Tôi yên lặng cậu ấy, tim đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động xin của một người khác phái.
mặt không cảm xúc, cũng không trả lời ngay.
không hiểu gì, thốt lên:
“Chỗ đó để cô ấy sờ , mà không ?
riêng tư thế à?”
bất ngờ vùng khỏi tay , trừng mắt căm tức :
“Tôi nhớ ! Hôm đó tôi khoe các cậu là tôi quen , liền bảo không có hứng thú tôi, chỉ đang bố thí ăn xin.
mãi mãi thế là thành cá .
Tất cả đều là âm mưu của ! ghen tôi!”
Tôi ngẩn , quay đầu .
Cậu lấy điện thoại :
“.”
suýt lao vào:
“Đừng add! Đừng add !”
ôm cậu :
“Đừng suy diễn !”
Sau khi ba người họ ồn ào rời , tôi mới kinh ngạc phát hiện một chuyện
Tôi đã add từ ba năm trước.
Không ghi chú, không phân nhóm, không lịch sử trò chuyện.
Tôi hoàn toàn không nhớ gì.
Không muốn đánh trống lảng, tôi giả như không biết, gửi tin nhắn:
“Thiếu chút thôi nhỉ?”
Một lúc sau, màn hình sáng lên.
trả lời:
“Ừ.”
Tôi chữ “ừ” lạnh tanh kia, không kìm cắn môi, tim đập loạn trong lồng ngực.
Cậu thực sự biết cách chơi.
“ tôi có thể hẹn cậu không?”
“Để thắng ?”
“Không ảnh hưởng.”
“Tôi đưa 200.000, tha không?”
“ nghĩa là… cậu nghĩ tôi sẽ thắng?”
“Nếu thua sẽ buồn.”
Tôi bật cười.
ngọt thế, tức là… đồng ý ?
Một lúc sau, gửi thêm một tin:
“Thắng , tôi mới buồn.”
Ngón tay tôi đang gõ bỗng khựng .
Tôi khẽ nhíu mày
Câu này… là từ chối?
“Cậu từ chối?”
trả lời:
“Sao thế? tôi dễ dụ sao?”
“Ừ.”
Tôi chưa từng gặp ai qua có vẻ… dễ dãi như cậu cả.
:
“Ồ. để tôi thấy, tôi lớn hơn bọn họ nhiều.”