Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đứng ở cửa, đưa mắt quanh.
Sầm Xuyên sự đứng giữa đám đông, mặc áo hoodie đen, dáng người cao gầy che khuất lờ mờ, lộ ra sống mũi thẳng tắp và đường cằm sắc bén.
Anh dùng điện thoại quay Hứa Trì.
Vừa quay xong, có cô gái tiến lại bắt chuyện với anh.
Tôi còn định anh có chối không, không ngờ anh lại đột ngột ngẩng đầu, tay về phía tôi.
Cô gái theo hướng , rồi lập rời đi.
Sầm Xuyên bước tới:
“Bó hoa có đẹp không?”
Tôi dựa vào khung cửa, khoanh tay:
“Bình thường thôi. Anh theo đuổi tôi mà lại keo kiệt thế ?”
Anh không , bất ngờ vươn tay ra trước mặt tôi, treo lủng lẳng sợi dây chuyền sáng loáng.
“Đoán rồi.”
là thương hiệu tôi thích.
Tôi lập câm nín.
Sầm Xuyên nhẹ nhàng đỡ lấy người tôi, tháo sợi dây chuyền, cúi đầu vòng qua cổ, cẩn thận cài lại.
“Bó hoa là tặng tiệm đàn. Còn dây chuyền , là tặng riêng .”
Tôi không nhịn ngẩng đầu anh:
“Anh mà còn là trai tân thì tôi là không tin nổi…”
Sầm Xuyên cong môi :
“Nếu cứ vậy, thì có lẽ tôi không còn là trai tân lâu nữa đâu.”
Cả hai chúng tôi đều bật .
Ánh hoàng hôn màu cam đỏ vừa vặn chiếu xuống con phố , rọi vào khuôn mặt đẹp đến mức kinh diễm của anh.
Hứa Trì vẫn hát ca giữa đám đông, không khí sự quá mức hoàn hảo.
Tôi hỏi:
“Anh ?”
“Tôi ?”
Tôi gật đầu qua loa:
“Anh anh không dễ để lên giường, vậy đi, anh ?”
Giọng Sầm Xuyên nhẹ nhàng, pha chút bất lực:
“Lận Nhan, tôi … lòng.”
Tôi khựng lại:
“Ý anh là, anh đương ?”
Sầm Xuyên thấy tôi không vui, môi hơi mím lại, như giả vờ giận:
“Tôi trông giống loại đàn ông hạ lưu sao?”
… qua thì là có vẻ giống.
“Tôi không có ý .”
ra là do thời đại không còn chào đón nữa rồi.
Không ai dám mạnh miệng tuyên bố mình ai.
cần dám công khai thổ lộ, lập biến thành trò – như tự rước họa vào thân.
Dù có gặp người khiến mình rung động sự, người phân tích kỹ càng, soi mói đầu đến chân, đến cuối cùng rút ra kết luận:
“ thì ra anh là gã tồi nữa thôi.”
Thế là lại có cớ để né tránh cơn lốc sắp ập đến.
Bởi vì đương rồi, chắc chắn phải mất đi điều — có người mất tiền, có người mất lý trí, còn ai “thu hoạch viên mãn” thì mất… sự tự do.
Vậy thì, để làm ?
Huống chi là với tôi — người vừa mới ly hôn, vừa mới lấy lại tự do.
Sầm Xuyên tôi hồi lâu, khẽ đầy tự giễu:
“Thì là có ý mà.”
Ngay lúc ấy, bài ca của Hứa Trì kết thúc.
Âm nhạc ngừng lại, Hứa Trì cúi đầu nhẹ, kéo micro lại gần, giọng anh khàn khàn đầy tính:
“Hôm nay, tất cả các bài hát … đều là hát — Lận Nhan nghe.”
Mọi người xung quanh ồ lên trận.
Nhưng tên tôi lại không phát ra loa.
Sầm Xuyên giơ chân khẽ đá, rút dây âm thanh ra.
Hứa Trì ngơ ngác, quay đầu lại, thấy tôi và Sầm Xuyên đứng cạnh nhau, sắc mặt lập sa sầm.
“Chị ơi, khát nước.”
Tôi quay vào trong lấy nước .
Sau lưng vọng tới giọng Hứa Trì lành lạnh:
“Anh biết không, hôm nay cô ấy sờ tôi đấy.”
Tim tôi khựng lại.
Không biết Sầm Xuyên hiểu lời Hứa Trì thế nào…
Sầm Xuyên thản nhiên đáp:
“Cô ấy đùa thôi.”
Hứa Trì tặc lưỡi, tiến lại gần anh:
“Với anh là chơi đùa, còn tôi từng là phương án dự bị vị trí bạn trai đấy.”
Khi tôi quay lại thì Sầm Xuyên đã không còn ở .
Hứa Trì nhận lấy chai nước tôi, uống hơi quá nửa:
“Đã quá!”
Tôi hỏi :
“Anh ấy đâu rồi?”
Hứa Trì lắc đầu:
“Không thấy.”
“Chị ơi, tiệm sắp đóng cửa rồi không?”
hồ hởi, “Tối nay tụi mình đi chơi nha?”
“Ừ, đi đâu?”
Tôi cúi đầu điện thoại, gõ tin nhắn rất nhanh.
【Anh đâu rồi?】
Hứa Trì suy nghĩ lúc:
“Đi phim? Lần trước chị còn chưa coi xong mà.
Lần tụi mình đi phòng chiếu dành couple luôn nha.”
Tôi tùy tiện đáp:
“Ừ.”
Sầm Xuyên nhắn lại:
【Hứa Trì bảo tôi cút đi.】
Tên còn biết mách lẻo nữa ?
【 bảo anh cút thì anh cút ?】
【 bảo tôi quay về, tôi quay về.】
Vậy là chắc chưa đi xa lắm…
Tôi còn chưa kịp nghĩ phải trả lời sao, Hứa Trì đã kéo tôi lên xe.
Rạp chiếu phim, phòng đôi, bao cả phòng.
Trong lúc , Hứa Trì thỉnh thoảng lại liếc sang tôi.
Thấy tôi chăm chú , nhíu mày, kéo tay tôi lại, ghé sát tai thì thầm:
“Lần trước chị … bây giờ có thể rồi.”