Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi sững lại.
là nụ đầu của cậu ta à? Bảo sao… tệ đến thế.
Tôi ngẩng đầu nhìn Kỳ Hạ, thẳng thắn :
“Ờm… , với trải nghiệm á, một bữa sáng cũng không đáng.”
Nếu là kỹ thuật của Sầm Xuyên, tôi thậm chí sẵn sàng mua cho anh ta cả một toà nhà, đấy.
Kỳ Hạ ngơ ngác, thào:
“Trải nghiệm … không tốt?”
Cậu ta như thể gặp phải đòn chí mạng, ngồi sụp ghế sofa, khuỷu tay chống đầu gối, hai tay đỡ cằm.
“Ý là… trải nghiệm không tốt?”
Tôi im lặng một lúc, khều vai cậu ta:
“Đừng lặp lại nữa, cậu không sao chứ?”
Chỉ là chạm một giây, thể trải nghiệm ghê gớm đâu chứ?
Kỳ Hạ đột nhiên quay đầu nhìn tôi.
Biểu cảm từ không tin nổi chuyển thành bừng tỉnh ngộ.
Cậu ta bỗng bật lớn:
“Tôi hiểu ! đang cố tình đấy! đang dùng kế khích tướng, muốn tôi lần nữa, để tiện bề dụ dỗ tôi, đạt được mục đích đen tối kia chứ !”
Tôi bị tiếng điên dại của cậu ta làm giật mình, lùi lại theo phản xạ, không may trượt chân ngã đất.
“A—”
“Chậc, đúng là thủ đoạn không ngừng.”
Kỳ Hạ đút tay túi quần, cúi đầu nhìn tôi từ trên cao.
Đúng lúc , lớn mở .
Sầm Xuyên bước từ hành lang, ánh lạnh tanh nhìn về phía chúng tôi, mím chặt thành một đường thẳng.
Kỳ Hạ nhàn nhã lùi lại hai bước, cợt:
“Tiểu Xuyên, cậu về . Cậu sao lại để ta chờ trong nhà? nãy ta định dụ dỗ tôi đấy, cũng may tôi ý chí sắt thép!”
Sầm Xuyên nheo , giọng lãnh đạm:
“Ừ, là tôi bảo ấy chờ tôi.”
Anh tháo áo khoác, tới bên cạnh tôi, ngồi xổm , liếc nhìn tôi một , phủ áo khoác đùi tôi. Một tay ôm eo tôi, tay còn lại luồn dưới chân tôi, bế tôi đặt ghế sofa.
Tôi thuận thế ôm cổ anh, ánh hoàn toàn dồn về phía Sầm Xuyên.
Từ góc nhìn ngẩng này, làn da anh trắng, yết hầu động, đường xương quai xanh ẩn hiện dưới bóng áo sơ mi, ánh sau gọng kính mảnh vô cùng tập trung, thân nhiệt phải đến mức hoàn hảo.
Khi anh đặt tôi , động tác dần chậm lại, cúi đầu ghé sát, giọng như thở.
“Dù sao nữa, thấy ở đây… anh rất vui.”
thở nóng ấm lướt nhẹ qua tai tôi.
Cảm giác như tim tôi sụp mất một mảng, vô thức ngẩng nhìn anh, ngón tay siết chặt vạt áo anh.
Sầm Xuyên cong .
Anh buông tôi , xoay người nhìn Kỳ Hạ, giọng không vui:
“Đừng đẩy ấy ngã.”
… cậu tưởng tôi bị Kỳ Hạ đẩy ngã…
Kỳ Hạ kêu oan tại chỗ:
“Không phải tôi! ta tự ngã! Hoàn toàn là ăn vạ!”
Sầm Xuyên không thèm để ý, rót cho tôi một ly nước.
“ chờ anh làm ? Nghĩ kỹ chưa?”
Tôi ngồi bên cạnh cậu, hai tay ôm ly nước, tim đập thình thịch.
“Đàn piano đến , anh không định thử à?”
Cậu nghiêng đầu nhìn tôi, sắc mặt vẫn lạnh nhạt:
“Cùng thử?”
xong liền quay lưng bước .
Tôi đứng dậy, nhìn bóng lưng cậu, uống cạn nước trong ly, hít sâu một , theo cậu phòng nhạc.
là bị đè .
Trên n.g.ự.c lạnh buốt lướt qua.
Bóng hình cao lớn bao phủ tôi, tay siết chặt eo, đầy mạnh mẽ.
Không biết đã qua bao lâu, cả hai đều thở dốc, đến khi Sầm Xuyên cuối cùng mới chịu buông tôi .
Trong căn phòng tối, tôi tựa cánh , ngẩng mặt nhìn cậu, thở hỗn loạn.
“… sự… đã đợi anh.”
Cậu cúi đầu nhìn tôi chằm chằm:
“ biết anh không nhà mà.”
Tôi nghiêng đầu, nửa nửa không:
“Không làm khiến anh không vui đâu nhé~”
Sầm Xuyên dùng đầu ngón tay quấn lọn tóc xoăn của tôi, nheo , mấp máy.
“ xấu xa.”
sự rất xấu xa…
Cho cậu chút cưng chiều, nhưng lại không danh không phận.
Thuần túy là “thả câu”.
Tôi đưa tay định xoa đầu cậu.
Sầm Xuyên , cúi người, vùi đầu cổ tôi.
Tôi đang vui vẻ xoa đầu cậu … phòng vang tiếng gõ ầm ầm.
“Tiểu Xuyên! Cậu với … ừm, kia tên nhỉ?”
“Tránh ! Sầm Xuyên! Tôi nghe gái tới !
Cậu đưa người ta trong không đấy! Mở ! Mở mau!”