Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nửa đường đều thấy cậu ta đang chơi game.
Tôi nghiêng sát vào micro, nhìn về phía Kỳ Hạ, giọng mang theo :
“Bạn học kia, giờ game của bạn ‘toang’ , thể tôi chia sẻ chưa?”
Kỳ Hạ đỏ bừng cả mặt, liên tục gật đầu:
“ ạ.”
Tôi nghiêm túc thuyết trình suốt nửa tiếng đồng hồ.
Dù buổi tọa đàm này là vì Kỳ Hạ mà , nhưng tôi vẫn cố hết sức để chia sẻ những góc nhìn chuyên môn, hy vọng không lãng phí thời gian quý báu của các bạn sinh .
Sau buổi , tôi trò cùng chính ở hành lang.
Kỳ Hạ đang định chuồn khỏi cửa sau thì bị gọi lại giáo huấn.
“Kỳ Hạ, luận văn của viết về hướng nhạc cổ điển đúng không?”
là chủ nhiệm khoa của cậu ta.
Kỳ Hạ ngoan ngoãn:
“Thưa thầy Lý.”
“ Nhan tuy còn trẻ, lớn hơn không bao nhiêu, nhưng ra rất sớm, nên học hỏi nhiều vào.”
Kỳ Hạ , đối diện tôi, miễn cưỡng mở miệng:
“ .”
Tôi lập tức thấy vui sướng trong lòng, giả vờ không quen biết, đưa tay ra:
“Xin chào, Kỳ Hạ.”
Kỳ Hạ do dự một lúc bắt tay.
Tôi khẽ dùng đầu ngón tay vẽ một vòng trong lòng bàn tay cậu ta, sắc mặt Kỳ Hạ lập tức biến đổi, rút tay về rất nhanh.
Chủ nhiệm còn tiết dạy nên bảo Kỳ Hạ đưa tôi về.
tôi ra khỏi tòa nhà dạy.
Tôi lại, kiễng chân, nhìn chằm chằm vào anh ta:
“ này nhớ tên tôi chứ?”
“…Nhớ .”
Kỳ Hạ không ngờ tôi lại đột nhiên tiến sát như vậy, gương mặt chút mất tự nhiên.
“Vậy tạm biệt.”
Tôi lùi hai , vẫy nhẹ tay chào, chậm rãi rời .
Kỳ Hạ vẫn ngẩn đứng tại chỗ.
Tôi dạo loanh quanh cúi đầu nhắn tin cho Sầm .
【Anh đang ở đâu?】
【 xong buổi tọa đàm của , xem xong màn thả thính Kỳ Hạ.】
Anh ta buổi của tôi thật sao?
Tôi lập tức dừng , đầu lại nhìn quanh.
Nhưng không thấy ai.
【Thả thính mà anh cũng gọi à?】
【 , cao kiến gì không?】
Tôi cong môi:
【Tôi tưởng thứ ta làm mới gọi là thả thính.】
【Ồ, của ta gọi là “huấn luyện”.】
Tôi bật , nhắn.
ngã tư, tôi vô va phải một .
“Xin lỗi…”
“ , đúng là một vòng lại gặp tình yêu ha.”
thấy giọng quen thuộc đó, tôi sững ngẩng đầu lên.
Sầm khẽ cong môi, hạ giọng:
“Đang nhắn tin ai mà vui thế?”
Tôi cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh, nheo :
“ một kẻ mà tôi còn chưa xác định là hay là chó.”
Sầm thoáng suy tư:
“Vậy chẳng phải chính là… tình yêu?”
Tôi kéo môi, nghẹn lời.
Sầm thong thả theo sau tôi.
Tôi một đoạn, đầu lại nhìn anh, cáu kỉnh:
“Bạn gái ở trường anh à?”
Sầm bật , nhanh chân tới.
tôi cổng trường.
Tôi mở cửa xe, đầu nhìn anh, ánh mang :
“ giáo mời hàu sống, không?”
tôi một nhà hàng ven biển lãng mạn.
Gió biển khẽ lật khăn trải bàn, nhân đẩy xe mang thức .
Sầm cầm d.a.o trong tay, nhìn đĩa thức trình bày tinh tế, ánh thoáng xuất thần.
“Anh nghĩ gì thế?” Tôi trang điểm lại xong lại.
Sầm cúi đầu, nhẹ nhàng :
“Anh chưa từng riêng con gái bao giờ.”
Tôi nhìn gương mặt anh, không tin nổi:
“ này thì khó tin đấy.”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm bình tĩnh, ánh sâu thẳm:
“ Nhan, tất cả đầu tiên của anh đều dành cho . Sao lại không thể?”
Tôi nhìn anh chằm chằm, ngón tay bất giác siết chặt d.a.o nĩa, mãi vẫn không lời nào.
anh là gì vậy…
Tất cả “ đầu tiên”… đều là vì tôi?
Nếu không phải anh cố tránh né, thì những đó làm gì “ đầu”.
anh là… anh giữ tất cả “ đầu tiên” lại, chỉ để dành cho tôi.