1
Ngày mùng tháng âm lịch, trời quang.
Lịch cổ nói rằng, hợp gả cưới, kỵ xa.
Công việc của tôi là nhặt rác vũ trụ.
Ngồi trong Trung tâm giám sát dữ liệu, xung quanh là hàng chục màn hình, trên đó là các tín hiệu không gian cuồn cuộn như thác .
99.9% đều là những tạp âm vô nghĩa phát ra khi các thiên thể c.h.ế.t , hoặc giản là do bị trục trặc.
Tôi cần đào ra 0.1% “có thể hữu ích” đó từ đống rác, một công việc nhàm chán đến tận xương tủy.
“Lý , cậu đang ngẩn người gì thế?”
Anh Trương dùng khuỷu huých nhẹ tôi: “Xem dữ liệu , hôm nay là ngày đặc đấy.”
Tôi hoàn hồn lại: “À.”
Ngày đặc , bởi vì là Thất Tịch.
Trong bộ công ty, lưu truyền một chuyện lạ.
Mỗi năm vào ngày này, kính viễn vọng vô tuyến lớn nhất châu Á trên đầu chúng tôi đều có thể thu được một tín hiệu xung có quy luật nhưng cực kỳ yếu từ hướng Sao Chức Nữ.
Không ai biết đó là gì, giải chính thức là “nhiễu loạn hấp dẫn định kỳ của thiên thể cụ thể”.
Trong bộ, tất cả nhân viên cũ đều cảnh báo những người mới đến.
“Đừng bận tâm tiếng hát đó.” Họ nói như vậy.
Còn có một chuyện kỳ quái hơn, trái ngược hoàn toàn với truyền thuyết thần thoại.
Trong thực tế, cứ đến Thất Tịch, tất cả chim khách trên thế giới đều trở nên yên lặng một cách lạ thường.
Chúng ẩn mình trong hang ổ, không bay cũng không hót, như thể đang trốn tránh điều gì đó, chưa từng có chuyện “bắt cầu”.
“Đến rồi.”
Anh Trương chỉ vào màn hình chính, giọng điệu có chút căng thẳng.
Trong dòng dữ liệu thác trên màn hình, xuất hiện một đường cong lẽ ra không nên tồn tại.
Mượt mà, quy luật, mang một cảm giác… sinh mệnh nào đó, nó giống như nhịp đập trái của vạn vật đang say ngủ.
Tôi nhìn chằm chằm vào đường cong đó, tôi cũng co bóp số ấy, từng nhịp, từng nhịp.
Ong…
điện thoại bộ trên bàn chuông, đèn báo màu đỏ nhấp nháy cuồng, là đường dây riêng của Giáo sư Chu ở tầng trên cùng.
Tôi hít một hơi, nhấn nút loa ngoài.
“Lý !”
Giọng Giáo sư Chu lên chói tai, dồn dập từ ống nghe.
“Thưa giáo sư, là tôi.”
“Tín hiệu đến rồi sao?” Giọng ông không hề có một chút cảm xúc thừa thãi nào, chỉ có mệnh lệnh.
“Vừa đến.”
“Thực hiện thỏa thuận mật! Ngay lập tức! Chặn mọi dải liên quan!”
Ông dừng lại, giọng hạ thấp hơn , như sợ bị thứ gì đó nghe thấy.
“Không được ghi lại chi tiết dạng sóng, chỉ ghi lại kiện! Cậu hiểu không?”
“Tôi hiểu.” Tôi đáp.
“Lặp lại một lần !”
“Chặn dải , chỉ ghi lại kiện.”
Điện thoại bị dập máy một cách thô bạo.
Văn phòng tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng quạt máy chủ ù ù.
Anh Trương nhìn tôi, môi mấp máy nhưng không nói gì, chỉ im lặng gõ trên bàn điều khiển, thực hiện mệnh lệnh của Giáo sư Chu.
Tôi nhìn đường cong trên màn hình.
Thỏa thuận mật, lệnh phong tỏa cấp cao nhất.
Chỉ vì tín hiệu mỗi năm một lần, kéo dài chưa đầy mười phút này.
Tại sao?
Rốt cuộc các người đang sợ điều gì?
2
Trong đầu tôi, lên tiếng cười chế nhạo của đồng nghiệp trong bữa ăn mấy hôm trước.
“Cái thằng Lý này, cái gì cũng được, mỗi tội nhát gan.”
“ nó làm gì thì làm nấy, y như một con robot.”
“Giáo sư Chu loại như nó đấy, biết nghe lời.”
Biết nghe lời.
Tôi siết chặt nắm đấm, móng hằn vào da thịt.
Một ý nghĩ hoang đường, rồ, như một con rắn , bò ra từ đáy lòng tôi.
Nếu tôi đáp lại “Chức Nữ” thế nào?
Cứ coi như là… gửi một tin nhắn thần thoại.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì không thể kiềm chế được .
Nó thiêu đốt lý trí tôi, khiến m.á.u trong người tôi bắt đầu nóng lên.
Tôi liếc nhìn anh Trương, anh ta đang vùi đầu xử lý dữ liệu, không nhìn tôi.
Tôi lẳng lặng trượt ghế đến trước bị đầu cuối dự phòng ở góc phòng.
Đây là hệ dự phòng tình huống khẩn cấp, có quyền hạn phát tín hiệu lập, có thể vượt qua tường lửa do Giáo sư Chu lập.
Đầu ngón tôi lơ lửng trên bàn phím.
tôi đập cuồng trong lồng ngực, như muốn phá vỡ xương sườn.
Làm thôi.
Tôi mở quyền truy cập hệ phụ trợ của mảng dự phòng.
Tôi điều chỉnh giao thức phát tín hiệu, phát sóng định hướng công suất tối đa.
Tôi gõ từng dòng dãy số nguyên tố vào trình chỉnh sửa mã.
2,3,5,7,11,13……
Đây là ngôn ngữ chung của vũ trụ.
Sau đó, tôi điều chỉnh hiển thị sơ đồ cấu trúc xoắn kép DNA giản của loài người.
Bên dưới, tôi ghi chú tên của nó.
“Loài người”.
Tôi nhìn những dòng mã trên màn hình, con trỏ chuột trên nút “Thực thi” khẽ run rẩy.
“Lý , cậu đang làm gì đấy?” Giọng anh Trương đột nhiên lên từ phía sau.
Tôi giật mình run b.ắ.n cả người.
“Không… không có gì, hệ hơi lag, tôi dùng máy dự phòng xóa bộ nhớ đệm thôi.” Tôi không dám quay đầu lại.
“Ồ, làm nhanh lên, xong rồi viết báo cáo kiện hôm nay .”
“Vâng.”
Tiếng bước chân xa dần, tôi thở dài một hơi, trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
Không thể do dự thêm .
Tôi nhắm mắt lại, nhấn xuống…