Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đêm đó, tôi nằm .
Tôi đứng trong một không gian tối tăm hư vô.
Cơ của tôi, không của tôi.
tay của tôi, trở nên dài, mảnh, giống như chân nhện, tay là chiếc gai sắc nhọn.
Tôi giơ hai tay lên, vô số sợi màu lấp lánh, được rút ra tay tôi.
Chúng bay lượn trong không trung, đan xen, quấn lấy nhau.
Tôi không đau đớn, ngược còn một giác… bí ẩn của sự sáng tạo.
Tôi dệt, dùng chính cơ , để dệt một thứ gì đó.
Tôi không biết đó là gì nhưng tôi biết, nó vĩ đại, hoàn mỹ. Nó… là tác phẩm của tôi.
Tôi choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tim đập dữ dội, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Tôi thở hổn hển, nhìn quanh.
Tôi vẫn nằm giường ở nhà bà ngoại.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng.
Vừa rồi, chỉ là một giấc .
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống .
Tôi kiểm tra bàn tay , vẫn nguyên dạng, năm tay, không hề dài ra, cũng không gai nhọn.
May mà chỉ là một giấc .
Tôi trở , định ngủ tiếp.
Ngay lúc , khóe mắt tôi chợt lướt qua một tia sáng ga trải giường.
tấm ga màu xanh đậm, tia sáng đó cực kỳ nổi bật.
Tôi ngồi dậy, cúi sát gần.
Đó là một sợi . Một sợi màu , cực kỳ mảnh, nó phản chiếu ánh kim loại dưới ánh trăng.
Nó không sợi bông, không tóc, không bất kỳ loại vật liệu nào mà tôi từng biết.
Tôi đưa tay ra, dùng hai tay kẹp lấy nó.
Nó dai, giác chạm vào lạnh lẽo, trơn láng.
loại sợi , giống hệt với loại sợi tôi đã rút ra tay trong giấc , hoàn toàn giống nhau…
12
Màn đêm là lớp vỏ bọc tốt nhất.
Tôi tìm hiểu rõ bản đồ đánh dấu gì.
Tường vây của Thiên Ti Phường đã đổ sập một nửa lâu, tôi dễ dàng trèo qua.
Trong khu nhà xưởng c.h.ế.t lặng, chỉ gió thổi qua nhà máy trống rỗng, phát ra âm thanh như ma khóc.
Tôi nắm chặt chiếc cờ lê lấy nhà bà ngoại, cẩn thận tiếp cận nhà xưởng chính.
Cánh cửa sắt hoen gỉ kia đã bị ai đó khóa trong bằng một ổ khóa mới.
Tôi cắt đứt ổ khóa, xoay tay nắm đẩy cửa ra.
Một luồng khí ấm áp, mang theo mùi tanh ngọt, ập thẳng vào mặt.
Tôi bước vào sau đó, tôi đã .
Đây không còn là nhà máy nữa mà là một tổ, một tổ , sống động.
Vô số sợi bán trong suốt, lấp lánh ánh , mọc ra sàn nhà, tường, mọi ngóc ngách của trần nhà.
Chúng quấn lấy nhau, đan xen, tạo thành một… .
, chiếm trọn cả nhà xưởng.
Nó thở.
Tôi , sợi đó cùng lúc nhấp nhô theo một tần số chậm rãi.
Tôi nghe , tim đập của nó.
Thình thịch… thình thịch… thình thịch, tim đập hoàn toàn khớp với nhịp điệu của đoạn nhạc Sao Chức Nữ trong ký ức của tôi.
Ở trung tâm nhất của , một cỗ máy treo lơ lửng.
Tôi nhận ra cỗ máy đó.
Một phần là bộ thu tín hiệu vũ trụ sâu dãy máy chủ tối tân nhất của công ty chúng tôi. Phần khác là máy dệt cũ kỹ, nguyên bản của nhà máy .
Công nghệ công nghiệp bị sợi kia cưỡng ép khâu vá với nhau.
Vô số sợi như mạch máu, nối liền máy móc thành trong của .
Đây là làm gì?
Một tế đàn?
Một… bộ khuếch đại tín hiệu?
Tôi siết chặt cờ lê trong tay, từng bước một, đi về phía trung tâm của .
Mặt đất dưới chân mềm nhũn, được phủ một lớp vật chất dạng sợi mỏng, giống như màng thịt, giẫm lên phát ra ‘pụt pụt’ khẽ khàng.
Tôi đi trong cơ của một sinh vật .
13
Tôi đi đến cạnh cỗ máy đó.
Trong không khí, mùi tanh ngọt càng nồng nặc hơn.
cạnh cỗ máy một bàn làm việc. bàn bày ra một quyển sổ tay, là của Giáo sư Chu.
Tôi nhận ra chữ viết của ông, mạnh mẽ dứt khoát. Nhưng nội dung trong sổ tay tràn ngập sự điên rồ.
Tôi lật trang tiên, đó viết: “Ngưu Lang không người yêu. Ông là cai ngục. Chức Nữ không tiên nữ. Cô ta là tù nhân.”
Tôi tiếp tục lật xuống.
“‘Thiên Hà’ không là thiên hà. Nó là một bức tường cách ly. Một nhà tù cấp vũ trụ được xây dựng bằng lực hấp dẫn, không thời gian các định luật. Tác dụng của nó là giam cầm ‘Chức Nữ’, ngăn cản sự ‘dệt’ của cô ta.”
Tay tôi bắt run rẩy.