Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Bảy tám thiếu niên thiếu nữ chưng mười , thân thể trần truồng, hoặc nằm hoặc quỳ hoặc uốn trên giàn hoa hòn núi giả, như một bức tranh xuân sống động đẫm dục vọng. Có cả nam lẫn nữ, mặt mày trắng bệch bất thường, mặt ngây dại, hoặc rên rỉ đau đớn, hoặc hét lên thảm thiết.
Trong viện tràn ngập mùi thuốc sắc nồng nặc, dường như vừa người ta ép uống.
Một đoạn ký ức không thể chấp nhận được ùa vào trong đầu, đó là mấy trước chạy việc vặt cho các cô nương của Bích Hà Viện ở hẻm Yên Liễu.
Cửa sổ trên gác luôn khép chặt nhưng không ngăn được mùi thuốc bắc nồng nặc khó ngửi mùi tanh tưởi buồn nôn. Các cô nương bên dưới nhỏ giọng tiết lộ, đó là * do nhà quyền quý nuôi dưỡng. Rót thuốc ức chế gân cốt, có thể khiến người mười bốn mười lăm vẫn giữ mãi dáng mười .
(*) : không phải là tình yêu hay mối hệ tính bình thường. những bé trai vị thành niên, thường mua bán, giam giữ hoặc huấn luyện để vụ nhu cầu tình dục cho các lại, hoàng thân hoặc người giàu có trong xã hội phong kiến. Đôi cũng gọi là “ nam”, nhưng mang sắc thái lạm dụng, cưỡng ép, vô nhân đạo.
Thuốc làm tổn thương thân thể trí não, bọn họ giống như kẻ thiểu năng, không có chút sức phản kháng nào, cung cấp cho quý nhân mua vui. Nghe hoạn Đại Chu thích những thứ ấy nhất.
“ nhân, đến chơi đi…”
Một toàn thân trần truồng, lảo đảo từng nhỏ chạy đến, bờ eo mềm mại lay động, yếu đuối như không xương, quỳ dưới ta, tựa hồ đã quen tư thế hèn mọn này. Ta kinh hãi lùi lại một .
Cửa nhỏ trong viện vang lên một tiếng kẽo kẹt, trên cửa dính đầy vết máu loang lổ đã khô cạn, đông lại, tanh tưởi ngút trời.
“Tiểu Hầu gia thấy tỳ nữ bệ kia có dáng không tồi muốn nàng, thế nhưng nàng không tùng…”
Lời của Thúy Đào bỗng nhiên hiện lên trong đầu.
Muốn… không tùng…
Tầm mắt màu máu làm mờ thành một mớ hỗn độn. Ta sờ lên vết máu trên cửa, im lặng há miệng, choáng váng muốn nôn. Người ăn như nàng không muốn sa vào làm trò chơi của quý nhân, cho đánh , toàn thân máu thịt nát bấy.
mới là tướng, mới là tướng nàng hy sinh vô ích, có đúng không?
“Ngươi đang làm gì ở ?”
Câu hỏi lạnh lẽo nặng nề vang lên sau lưng, như từ trong u thất ẩm ướt chui ra, vang vọng vào trong tai. Ta chậm rãi quay đầu, Khương Thừa đứng trước mặt, ánh mắt không thấy chút ảnh hưởng nào của men say.
“Ly Nhi, con khiến ta quá thất vọng.”
mặt Hầu nhân nghiêm túc, từ tốn ra từ sau lưng Khương Thừa.
12
Hầu phủ trăm thế gia, hào môn quý tộc, nhưng con cháu được nuôi dưỡng ra chẳng một ai hồn. Bất luận là con cháu dòng chính như Khương Thừa hay là con cháu của chi thứ thế gia là một lũ vô dụng, quả là bùn nhão không trát được tường cũng chẳng sai.
Khương Thừa còn trẻ đã tửu sắc làm cho thân thể suy nhược, văn không thành, võ chẳng . Nhưng hắn gánh trên vai trách nhiệm duy trì vinh quang của Hầu phủ, không thể thoái thác đã nghĩ ra hạ sách này.
Hoạn nào được hoàng đế sủng hạnh, hắn sẽ chiều theo sở thích của kẻ đó. Nuôi dưỡng trong phủ, cung cấp cho quý nhân trong cung làm thú vui. Mồng một ngày rằm mỗi tháng là ngày thái giám trong cung xuất cung, những thái giám thân cận bên hoàng thượng sẽ được Khương Thừa mời đến Hầu phủ để “tìm vui”.
Đường đường là Hầu gia, cũng phải khom lưng uốn gối, nịnh nọt cười bồi trước mặt những kẻ không gốc rễ này để mưu cầu lợi ích. Hoạn vui thì sẽ cho hắn con đường kiếm bạc, hoặc là tiết lộ động thái gần của bệ hạ, tiện cho Khương Thừa suy đoán thánh ý.
được chọn từ nhà nghèo hoặc lượm lặt từ chốn dân đen mà ra. Càng là thê lương không nơi nương tựa, tính tình càng ngoan ngoãn dễ dạy dỗ. rồi thì đổi một đám khác là xong. Hôm nay chính là ngày dạy dỗ đám mới.
Phía sau Hầu nhân có một sợi dây thừng thô trói sáu đứa trẻ lớn chưa lớn lắm, tóc khô khốc dơ bẩn, che khuất đi mặt tê dại đến lặng. Bọn họ được chọn từ đám ăn từ bên ngoài đến. Tựa như nhìn thấy chính người ăn xưa, ta há miệng mà như nuốt phải hoàng liên đắng chát:
“Mẫu thân, cầu người thả bọn họ đi.”
Hầu nhân nhìn ta bằng ánh nhìn chua xót:
“Ly nhi, con để tâm đến hạ nhân trong phủ, mẫu thân không quản con. Dù sao cũng là ngày thường hầu hạ chủ tử thu một chút, đừng để chúng nảy sinh phản nghịch là được.”
“Nhưng những đứa trẻ này là nô lệ tìm được từ bên ngoài, trời sinh tính tình khó thuần , phải dạy dỗ thật tốt, dạy đến nghe lời mới thôi.”
“Mẫu thân trong con luôn nhớ đến những ngày tháng ăn , nhưng giờ con đã cập kê. Là thiên kim của Hầu phủ, hưởng thụ phú quý quyền thế thì không thể đứng ngoài cuộc được.”
“Ta vốn không muốn cho con những điều này nhưng thật sự hiếu kỳ của con quá lớn rồi.”
Ta cắn chặt môi, móng tay màu đỏ đậu khấu mới nhuộm bẻ gãy, ngẩng đầu nhìn bà:
“Phú quý của Hầu phủ? Chính là hút máu của những đứa trẻ này, để chúng chịu vì con sao?”
Lần đầu tiên ta ra lời trong bà.
“Con cho rằng cuộc sống cẩm y ngọc thực của con từ đâu mà có? Con muốn bản thân không phải hy sinh gì, chờ chuyện tốt từ trên trời giáng xuống sao?”
“Sinh ra trong nhà quyền quý, có rất nhiều việc bản thân khôgn tự quyết định được! Mẫu thân cũng không muốn nhưng không thể không làm như vậy! Tỷ như tước vị của ca ca con, hôn sự của con, phải trù tính vì lợi ích gia tộc, không phải là điều mà các con có thể tự quyết định được.”
Từ ta vào phủ, Hầu nhân vẫn luôn dịu dàng chuyện ta, là lần đầu tiên bà nghiêm khắc dạy dỗ ta như vậy. Ánh mắt lạnh lùng hoàn toàn trùng khớp lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng từ xa vào bảy ấy. Ngày mà tượng ngọc Âm này lộ ra bộ mặt dữ tợn vốn có của nàng, để hạ nhân dẫn Thúy Đào đầy thương tích lên.
“Thúy Đào!”
Ta lảo đảo tiến lên, muốn nhào tới nhưng Hầu nhân hung hăng túm lấy cổ tay ta, ta chưa từng sức lực của bà lại lớn đến vậy. Khương Thừa rút cây roi ngựa đỏ tươi bên hông, quất vào người Thúy Đào đã không còn một chút da thịt nào lành lặn.
Giơ lên rồi hạ xuống, xoay chuyển, gai ngược mang theo máu thịt mơ hồ, giống như gã từng đối đãi người kệ cận cùng ta xưa.
“Không!”
13
“Khương Ly, ngươi có thêm nữa thì cũng đã muộn rồi!”
“Sau ngươi vào phủ, trăm phương ngàn kế nhằm vào ta, chính là vì ả ta sao?”
Tiếng cười chế giễu văng vẳng bên tai, không từ lúc nào, Khương Nguyễn biến mất cả ngày trời chậm rãi đến, “rầm” một tiếng, ném xuống một tấm bài vị.
Trên đó viết: “Mộ Giang Lưu Nhi.”
“ ngoái vào lễ cập kê của ta, huynh trưởng đã xử lý một tên ăn mày không điều, chính là cái tên Giang Lưu Nhi này.”
“Còn ngươi lại vì ả mà hận ta, hận huynh trưởng, hận mẫu thân, tưởng rằng chúng ta không nhìn ra sao?”
Nụ cười đắc ý của Khương Nguyễn vô cùng chói mắt.
Hầu nhân vào ba chữ Giang Lưu Nhi trên mặt đất: “Ly nhi, vì một tên ăn mày hèn hạ mà con oán hận Hầu phủ, còn muốn mua chuộc Thúy Đào đi tế bái nàng ta.”
“Hôm nay mẫu thân phải khiến cho con tỉnh ngộ. Con đã vào phủ, vận mệnh của con vận mệnh của Hầu phủ đã gắn chặt nhau.”
“Nếu trong con nhớ thương một kẻ tiện nhân, chính là tự đắm trong truỵ lạc.”
“Phải nhớ kỹ, không có thiên kim tiểu thư nào lại vì một tên ăn mày mà oán hận người thân. Không có chủ tử nào có thể buông thả dung túng hạ nhân. Cũng không có con cái nào cãi lời song thân phụ mẫu. chính là đạo lý ở đời.”
“Nếu con không nghĩ thông suốt, vậy kẻ phản bội này cũng không thể giữ lại nữa.”
Nàng về phía Thúy Đào, roi của Khương Thừa đã đánh người trên mặt đất đến mức hấp hối. Khương Thừa, Khương Nguyễn đứng ở trên cao nhìn về phía ta. Bọn họ cảm thấy lời của Hầu nhân rất đúng.
Ngày đó tận mắt ta chứng kiến người ăn kia trong , hôm nay cũng phải nhìn một người thương khác ngay trước mắt ta sao?
Không từ đâu có sức lực vùng ra, ta lảo đảo nhào tới trên người Thúy Đào, liều bảo vệ nàng. Những nhát roi tàn nhẫn quất lên lưng, quần áo rách toạc, lớp bông lau bên trong tung lên giữa không trung giống hệt như ngày này ấy.
“Tiểu thư… đừng mà…”
Thúy Đào thoi thóp, miệng đầy máu đen, ánh mắt lại sáng long lanh.
“Thúy Đào, không để tiểu thư bảo vệ…”
Mặc cho người bên cạnh cố gắng kéo ta ra, ta ôm chặt lấy thân thể mềm nhũn của Thúy Đào không chịu buông.
“ giá, giá.”
Dù đổi một mạng lấy một mạng cũng là gái rồi. Trên đời này không ai phải hy sinh vô ích vì người khác cả. Không có nha hoàn nào phải hy sinh vì tiểu thư, không có nô bộc nào phải bỏ mạng vì chủ tử, không có ai sinh ra đã hèn hạ, ai sinh ra đã cao quý.
Ngươi, ta, còn có nàng, trần trụi đến rồi trần trụi đi, cùng một mạng, cùng một… Máu đen nghẹn ứ trong cổ họng Thúy Đào, nàng gắng gượng một câu cuối cùng trước tắt thở:
“Khương Ly, Thúy Đào… là như nhau…”
Ta ôm lấy nàng, liều mạng gật đầu, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, làm nhòa đi vết máu trên mặt nàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng.