Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5q08Josy8T

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta cười lạnh: “Nàng ta đòi lại bằng cách nào? roi đánh ta một trận ?”
Thúy Đào lắc đầu: “Tiểu nói đùa rồi, cô đâu có thích roi. Nàng ta ấy à, thích tự mình ra tay, đánh cho hạ nhân nào mà nàng ta không vừa mắt sưng vù mặt mũi, giống như đầu heo mới vừa lòng.”
“Người thích roi đánh người là tiểu Hầu gia.”
“Bộp” một tiếng, con búp bê sứ mỏng manh mang dáng vẻ ngây ngô rơi đất, vỡ tan tành. Giọng nói của ta như vọng về từ một nơi rất xa:
“Ngươi nói cái gì?”
8
Đêm khuya lạnh lẽo như sữa đông đặc, mỏng dần từng tấc từng tấc một, đến rạng đông mới hé ra ánh sáng. Một đêm không ngủ, cuộc đối thoại với Thúy Đào cứ lặp đi lặp lại tai.
Nàng ta hoảng sợ quỳ : “Nô biết sai rồi! Tiểu đối đãi với nô tốt như thế, Thúy Đào không nên nói xấu chủ tử…”
Khóe môi ta nở một nụ cười nhạt: “Ta chỉ lỡ tay thôi, ngươi sợ gì chứ? Ngồi từ từ nói chuyện.”
Thúy Đào ngập ngừng: “Ngày Tiểu Hầu gia cũng coi như hiền hòa, chỉ là cứ mỗi dịp mùng một, ngày rằm tâm trạng không tốt là sẽ lôi hạ nhân ra trút giận.”
Mùng một ngày rằm. Ngày mà người ăn xin chết chính là ngày mười lăm tháng ba năm ngoái. Móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, rất lâu sau ta mới nghe giọng nói khô khốc của mình vang lên:
“Vậy ngươi có biết có một người chết vào ngày Khương cập kê không?”
Thúy Đào dường như nhớ lại chuyện gì đó không hay, rùng mình một cái: “Dạ, chết một đứa nữ mới từ ngoài phủ đưa vào sai vặt.”
“ cô cảm nàng không an phận nên muốn đuổi nàng ra khỏi phủ.”
“Nhưng Tiểu Hầu gia nàng có dáng dấp không tệ nên đã mang về viện của mình.」
“Sau này nghe người ta nói nha đầu không chịu nghe , Tiểu Hầu gia nổi giận, roi đánh cho sống dở chết dở.”
“Tiểu … Tiểu , người lại khóc?”
Thúy Đào luống cuống tay chân lau nước mắt cho ta nhưng những giọt lệ như trân châu đứt dây, không ngừng rơi .
“Vậy tại … ai ai cũng nói nàng đắc tội với Khương , bị nàng ta roi đánh chết?”
Thúy Đào sợ hãi tột độ: “, là phu nhân. Hôm đó Tiểu Hầu gia thất thố, ném người ở trước cửa Hầu phủ. Phu nhân nói chuyện này truyền ra ngoài chung quy tổn hại đến danh tiếng của Tiểu Hầu gia nên mới nói là đắc tội cô nên mới có kết cục như vậy.”
Đúng vậy, dù Khương cũng là con nuôi, danh tiếng có tổn hại thì nhiều nhất cũng là gả kém đi một thôi. Nhưng Khương Thừa thì khác, cả Hầu phủ dựa vào hắn chống đỡ.
9
Từ chân vào nơi này, những ngày tháng không thể tự tay báo thù, mỗi khắc là uổng phí. Nhưng ta chưa từng nghĩ tới chuyện trả thù này cũng có thể tìm nhầm người.
Chiêu Văn Uyển của Tiểu Hầu gia kiên cố như một bức tường sắt, đến con ruồi cũng không bay lọt. Trăm phương ngàn kế thăm dò không , ta chỉ có thể nói bóng nói gió.
Hầu phu nhân nhận lấy bát canh gừng ta tự tay nấu, thở dài một tiếng: “Nha đầu con càng ngày càng chu đáo rồi.”
“Nhưng…”
Bà dừng lại một : “Chuyện của Thừa nhi không cần con bận tâm nhiều, tự có người chăm sóc nó.”
Ta nhận lấy bát canh bà uống thừa: “Hiện giờ huynh chưa cưới vợ, cạnh không có ai, muội muội có thể không chu toàn được ạ?”
Hầu phu nhân khẽ thở dài:
“Thừa nhi trẻ tuổi đã kế thừa tước vị. mẹ đương nhiên chọn lựa kỹ càng, chọn một vị khuê tú danh môn tính tình ôn hòa, thông đạt lý lẽ mới tốt.”
“Vốn cũng muốn nhét cho nó hai nha hoàn thông phòng nhưng xưa nay nó giữ mình trong sạch, không thích những chuyện này nên đành thôi vậy. Con cứ lo cho bản thân mình, an tâm gả vào Vương phủ là được.”
Khương Thừa giữ mình trong sạch? Rõ ràng là hắn xuyên chơi gái. Ta rũ mắt, che giấu sự giễu cợt trong mắt.
đó ta người ăn xin xuyên lui tới con hẻm phía sau Túy Hồng Lâu để chạy việc vặt cho những cô bị bệnh. ngon tiếng ngọt một là có thể được thưởng thêm hai đồng tiền. Hai đồng tiền có thể mua bốn cái màn thầu thô, ngâm trong nước lạnh cũng đủ ăn mấy ngày.
Ta xuyên chạy khắp kinh nên rất nhanh đói, nàng luôn để dành phần của mình, giữ lại cho ta ăn. Nhưng hai người vẫn xuyên đói đến hơi thở mỏng manh, chống mắt nhìn những nữ tử Túy Hồng Lâu cười đón khách. Bọn họ vui vẻ chơi bời, uống ăn thịt, thứ nước sốt sáng bóng nhỏ khóe miệng ân khách, hương thơm nồng nàn vương vãi trên ngực các cô , say đắm lòng người, mê hoặc tâm trí.
Ta giãy giụa bò về phía trước, trong đầu chỉ có một niệm. Nếu như mụ tú bà chịu ngày ngày cho ta ăn thịt. Ta cũng có thể khoác lên mình tấm sa lụa mong manh, ra vẻ kiều mị, hát những khúc dâm từ tục nhạc, nịnh nọt ân khách. Cho đến thân nhiễm bệnh hoa liễu, sống khổ sở không nơi tựa rồi chết đi, ta cũng nguyện .
Người liều mạng kéo ta trở lại: “Đừng đi, đừng đi! Đi rồi không có đường quay lại đâu, ngươi tỉnh táo lại đi…”
Trong cơn mê man, đôi môi khô khốc tràn vào vị máu tanh. Chính là người cắt thịt lấy máu, gọi lại chí cầu đường sống của ta. Tỉnh lại, một bát cháo nóng được đút vào miệng ta, nàng lau đi nước mắt trên mặt ta, dịu dàng nói:
“Hầu phủ dựng lều phát cháo cho dân lưu lạc ở ngoại ô, Tiểu Hầu gia đích thân đến phát cháo.”
“Trên đời vẫn người tốt, chúng ta không đến nỗi chết, cũng chẳng cần bán thân vào lầu xanh.”
Vị cháo ngọt lành, ta chỉ trong lòng càng thêm phần bi thương. Bọn chúng cướp đoạt của ngươi tất cả rồi lại ban cho một ân huệ nhỏ nhoi, lại bắt ngươi đội ơn đội đức. Nhưng vì chúng ta lại rơi vào cảnh này?
Vì dưới gót chân thiên tử, gia đình quý tộc quyền thế lại càng thêm hiển hách, lưu dân lại càng ngày càng nhiều? Nhiều đến nỗi ngay cả thùng đồ ăn thừa ôi thiu cũng không giành được.
Từ dân miền núi, tá điền, bần hộ rồi đến sinh, tài tử giai nhân, từng người từng người một bị nghiền nát bùn xuân, bón cho gốc rễ của đám quan lại thêm tươi tốt.
Mà người tốt trong miệng bách tính, tức là Khương tiểu Hầu gia, áo gấm lụa là lại rong ruổi trong đêm tối ở chốn phong hoa tuyết nguyệt, từ cánh tay của Túy Hồng Lâu đến vạt váy của Bích Hà Viện.
Dáng vẻ lang thang bị hai ta thu hết vào mắt. Ta chỉ khẽ cười lạnh, ngay cả người ăn mày cạnh cũng im lặng.
10
“ lại không nói nào?”
Hầu phu nhân ngước mắt nhìn ta: “Việc chọn ngày lành tháng tốt với Cửu vương nên diễn ra sớm một , tránh cho đêm dài lắm mộng. Tiệc cập kê, con đã nghĩ kỹ nên chọn ngày nào chưa?”
Ta nhìn dung nhan xinh đẹp được bảo dưỡng kỹ lưỡng của Hầu phu nhân, hơi thất thần: “Ngày mười lăm tháng sau là một ngày tốt.”
Bà sửng sốt, gật đầu đáp: “Được.”
Này mười lăm, đêm trăng tròn là lúc đoàn tụ, quả thật rất tốt. Quan trọng nhất là nghi thức được tổ chức ở chính sảnh của Chiêu Văn Viện, mà Khương tiểu Hầu gia cũng sẽ có mặt.
Để thể hiện sự coi trọng đối với ta, Hầu phu nhân đã chuẩn bị rất chu đáo, quy mô lớn hơn gấp đôi lễ cập kê của Khương vào năm ngoái.
Về nô bệ chân cho ta, bà cũng không chiêu mộ từ ngoài mà trực tiếp chỉ đích danh Thúy Đào. Sau tiểu nhà quan hoàn tất lễ cập kê sẽ khoác y phục của người , giẫm lên lưng của nô như một chuyển, hàm vượt qua chông gai, từ đây thuận buồm xuôi gió cả đời.
Ngày m mười lăm, sáng sớm, tiếng nhạc lễ vang lên không ngừng Tắm gội đốt hương, gột rửa ô uế, Thúy Đào tỉ mỉ vẽ mày chải tóc cho ta.
“Tiểu phu nhân thật giống nhau.”
Nữ tử trong gương mặt mày liễu mắt , mười mấy năm lang thang khắp chân trời góc bể xin ăn, những vết tích phong sương dần dần bị xóa nhòa, quả thật có khí chất của nữ nhi gia đình quyền quý.
Đến giờ vào chính sảnh, đứng tuổi đoan trang nâng trâm cài, trâm phượng trâm ngọc hầu hạ một . Hầu phu nhân mặc xiêm y màu chàm, ngồi ở giữa sảnh. Phu nhân thị lang cất cao giọng ngâm tụng chúc:
“Ngày lành tháng tốt, bắt đầu đội mũ …”
Ta khóe mắt liếc quanh, chính khách quý phu nhân hào môn mà Hầu phu nhân mời đến tươi cười rạng rỡ. Vị huynh Khương tiểu Hầu gia của ta cũng mặc xiêm y màu đen ngồi trên đài cao, càng để lộ vẻ mặt tái nhợt. Hắn bất an gõ ngón trỏ, dường như có không kiên nhẫn.
khoác cho ta chiếc váy lụa thanh nhã che đi y phục sặc sỡ của nữ đồng, muốn gột bỏ sự ngây thơ. Ta cúi người thật sâu, bái lạy mẫu thân, phía sau chính sảnh dường như có tiếng động nhẹ tiếng kêu thét mơ hồ nhưng rất nhanh lại biến mất.
Có thể rõ sự sa sút trên sắc mặt Khương Thừa.
Tiếng đàn sáo êm dịu, tiếng suối chảy róc rách giao thoa, khách khứa không để đến sự khác nhỏ bé này. Phu nhân thị lang tiếp tục đọc những chúc tụng. Sau khoác xong áo váy, ta lại được mặc thêm áo lễ trang trọng, đội mũ .
Bái lạy lần nữa, mặc lễ phục, đội trâm cài, người phụ lễ dâng , ta cúi đầu nhận lấy, khóe mắt liếc Khương Thừa phiền muộn nâng chén uống cạn.
Thuý Đào là nữ bệ của ta, nàng cung kính quỳ rạp đất. đỡ lấy ta, đầu ngón chân khẽ chạm, nhẹ nhàng qua.
Lễ đã hoàn , từ nay thiếu nữ , khách khứa nối đuôi nhau dâng chúc phúc, lũ lượt kéo đến yến tiệc trong hoa viên. Hầu phu nhân đi tiếp khách trước, Khương Thừa vội vã rời khỏi chính đường.
Chỉ lại ta bị bỏ lại một mình. xung quanh không ai để , ta vội vàng trở về sương phòng phía đông cởi bỏ lễ phục, thay y phục nha hoàn đã chuẩn bị sẵn rồi lén lút theo sau Khương Thừa.
Sau chính sảnh, xuyên qua hành lang quanh co uốn lượn, đến một tiểu viện hẻo lánh. Ly ngon của hắn đã bị động tay từ trước, chân loạng choạng, rất nhanh ngã gục cạnh hòn núi giả, trông như đã ngủ say vì men .
Ta nhẹ nhàng đi vòng qua hắn, một tiếng “két” mở ra cửa viện. Cảnh tượng ồn ào trước mắt dừng lại trong thoáng chốc. Mà trong nháy mắt, mặt ta cũng mất hết huyết sắc.