Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ba năm, năm năm, tám năm, hai người chúng ta kết bạn ở đây. Quan sát Hầu phu nhân đi đi lại lại, hoặc lễ Phật, hoặc thăm khách, hoặc dẫn theo Khương Thừa và Khương Nguyễn đi du ngoạn. Khương Thừa làm ồn, nàng dịu dàng dỗ dành. Khương Nguyễn khóc lóc, nàng ân cần ôm ấp.
Còn ta và người ăn xin kia, sống như hai cái bóng vô hình của Hầu phủ. Giống như hai con mắt trồi từ cống rãnh, rình mò hạnh phúc không thuộc về mình. Như loài ký sinh trùng không tài nào ném đi được. Là bùn dưới đất, không thể nào giẫm nát hết được.
Làm cỏ dại mọc giữa đồng hoang, sinh trưởng mãnh liệt chưa từng được để ý đến, là rác rưởi vương vãi khắp nơi, là thứ dơ bẩn ô uế trong mắt . là cái đống bừa bộn kia đã lặng lẽ chết trong Hầu phủ. Mà đống hỗn độn , đây được Hầu phu nhân tôn quý ôm chặt trong lòng.
Mùi hôi thối nồng nặc của cơm thừa canh cặn ôi thiu ngấm vào tận xương tủy trộn lẫn với những thứ quý giá của Tứ Hợp Hương, hòa quyện thành một mùi hương kỳ quái đến mức hoang đường. Và mùi tanh máu tanh không thể xua tan ấy chắn ngang giữa mối quan hệ của chúng ta.
Nàng hứa cho ta vinh hoa, ban cho ta phú quý, định sẵn hôn sự với hậu duệ quý tộc như Chu Ngạn Hoài. Khương Nguyễn ghen tị đến phát điên nhưng tỏng lòng ta không hề gợn sóng.
Bởi vì ân tình muộn màng còn rẻ mạt hơn cỏ rác.
5
Nhưng Khương Nguyễn tức giận thì ta lại vui vẻ. Nhân lúc không có ai, nàng chạy đến trước mặt ta cười nhạo:
“Khương Ly, ngươi đừng đắc ý! Cửu Vương xưa nay tàn bạo vô tình, chưa từng thấy đối xử hòa nhã với nữ nào. Gả qua đó, ngươi sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.”
Đây là triệt để xé rách mặt nạ, không cần giả vờ giả vịt nữa sao?
Ta nhàn nhã lật xem sổ sách trong phủ: “Ta có kết cục tốt đẹp hay không không quan trọng.”
“Quan trọng là, trưởng vốn định bàn mối hôn sự cho ngươi.”
Cái tên Chu Ngạn Hoài gần như người trong triều mà kinh hồn bạt vía. Tiểu công nhà Quang Lộc Tự Khanh hay là cháu trai của Cấp Sự Trung đều vì đắc tội với mà kẻ thì chết bất đắc kỳ , người thì què chân. Tính tình âm hiểm ngoan độc, tàn bạo nổi danh, đến nay vẫn chưa thành lập thất. Đương nhiên trừ Khương Thừa ra, không ai dám liên hôn kết thân với .
“Xem ra trưởng đối với ngươi cũng chẳng ra .”
Vội vàng mượn được yêu thương nhất, chực chất là muốn mượn tay ruột lòng một kẻ cường quyền khét tiếng như Cửu vương. Vì vinh quang của Hầu phủ, thật sự cái cũng làm được.
Sắc mặt Khương Nguyễn lập tức trở nên khó coi: “Tiện nhân bớt châm ngòi ly gián đi!”
“Nếu không phải trưởng tốn bao công sức dò la được tung tích của ngươi, ngươi còn đang lẫn lộn trong đám ăn mày, còn có hôm nay được sao?”
Ta khép sổ sách lại, nhấp một ngụm trà xanh, nhìn nàng như cười như không:
“Đúng vậy, ta nên cảm tạ trưởng.”
“Nếu năm xưa không phải thân của ngươi ôm ta đi, ta và phu nhân sớm chiều không được gặp mặt.”
“Vậy thì kẻ ăn xin kia chính là Khương Nguyễn ngươi .”
“Đáng tiếc nhũ chết sớm quá, nếu không thật sự muốn cho bà ta xem bộ dạng tức giận đến phát điên của ngươi.”
Khương Nguyễn nghẹn một ngụm máu ở trong lòng, ngón tay thon dài trắng nõn vào ta, hận đến muốn nôn ra máu: “Ngươi, ngươi nói bậy!”
Gần đây trong phủ lời ra tiếng vào, ngấm ngầm đồn rằng năm xưa nhũ cố ý bỏ lại ta để con gái ruột của bà ta có cơ hội cướp đi vận may thiên kim Hầu phủ của ta.
Ta khẽ cười nhạt: “Là thân ngươi nói, lẽ nào còn có thể giả được sao?”
“Bà ta khổ tâm trù tính vì ngươi, không tiếc đặt cược tính mạng bản thân, thật trời đất cảm động.”
Ta gạt đi bọt trà trên mặt nước, không hoang mang uy hiếp:
“Nếu như phu nhân biết …”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Phu nhân sẽ không tin ngươi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Nguyễn sợ hãi đến trắng bệch, thanh âm sắt nhọn cắt ngang lời ta, phóng về Phương Phi Uyển như đang chạy trốn.
6
Từ sau đó, nàng ta không dám làm ra hành động yêu ma quỷ quái nào, càng không dám trút giận người nha hoàn, sợ ta đi cáo trạng với phu nhân.
Quý tộc thế nuôi nô lệ đã thành phong trào, Hầu phủ cũng vậy, mạng của nô tài đều không thuộc về mình. Hiện ta có quyền quản , không cho phép người ta đánh mắng nô tỳ. Đám hạ nhân chà đạp quen , trái tim đúc bằng máu thịt giống như hạnh nhân đã bóc vỏ, chứa đầy tê dại lẫn khổ sở. Cho một xíu ngọt ngào là có thể cảm kích ngươi đến tận xương tủy.
Các tiểu nha tranh nhau lòng ta, ta phân chia phần bạc thưởng mà Hầu phu nhânban xuống cho , dù sao ta cũng không dùng đến.
Thúy Đào nhìn vào không khỏi sốt ruột: “Tiểu thư quá tốt bụng , nào đó được đằng chân thì khó quản lắm.”
Một nô tỳ từng sống dưới đáy xã hội lại đang dạy chủ cách thuần hóa chính mình. Ngay Hầu phu nhân được cũng ngồi không yên, nhẫn nại khuyên bảo ta:
“Đây không phải là đạo lý quản .”
“ thân sợ điều , chẳng lẽ còn có một phản lại Hầu phủ sao?”
Ta nghiêng , dường như không hiểu. Hầu phu nhân như được buồn cười, nhịn không được cười vào trán ta: “Con đó, vẫn còn quá đơn thuần.”
“Hầu phủ trăm năm thế , có thể có được phú quý lâu dài là dựa vào chính là thuật khống chế lòng người .”
Khống chế lòng người, sớm muộn cũng người ta khống chế lại. đó ta làm ăn xin, phải nhìn sắc mặt của hạ nhân Hầu phủ mà sống. Mà mạng của hạ nhân lại chủ Hầu phủ nắm trong lòng bàn tay.
Hiện chủ Hầu phủ, phải nhờ vào hơi thở của Cửu Vương. Cửu Vương quyền thế cao quý cỡ nào cũng phải lệnh của Hoàng đế. Mà Hoàng đế chịu sự chi phối của quy tắc thiên đạo, không thể có được tuổi thọ vĩnh hằng, luôn luôn đoản mệnh.
Từ xưa đến nay vẫn vậy, vậy nghĩa là đúng sao?
Hầu phu nhân ân cần dạy bảo, ta tai trái ra tai phải. Đã không thể cho một cách công khai, vậy thì lén lút đưa tặng, không để dính vào sổ sách của Hầu phủ.
Hiện ta rất có uy vọng ở Hầu phủ, việc lớn việc nhỏ trong phủ đều được ta thu xếp đâu vào đấy. Ngoại trừ Chiêu Văn Uyển của Tiểu Hầu là ta không thể nhúng tay vào.
7
Có một lần, nha hoàn bên cạnh phu nhân vội vã bưng một bát thuốc đi về phía Chiêu Văn Uyển ta vô tình nhìn thấy. thứ thuốc kia xộc thẳng vào mũi, mùi vị không giống như canh sâm bồi bổ thân thể thông thường.
đến nhà chính báo sổ sách cho Hầu phu nhân, ta tò mò hỏi một câu: “Có phải trưởng không khỏe không ạ?”
Hầu phu nhân khẽ giật mình mỉm cười xoa mặt ta: “Chẳng qua là lo lắng cho những việc lớn nhỏ trong phủ nên có mệt mỏi thôi.”
“Ta đã bảo nha hoàn mang một bát canh sâm đến bồi bổ cho nó .”
“Con và Thừa nhi từ nhỏ đã không lớn cùng nhau, vậy mà con làm lại biết quan tâm đến nó như vậy.”
“Hiểu hơn Nguyễn nha .”
Ta mím môi cười nhẹ: “ trưởng và con không thân quen lắm, thường nói với Nguyễn tỷ tỷ, con lại muốn thân thiết với trưởng hơn.”
Hầu phu nhân suy nghĩ một lát, gật nói: “Đây là lỗi của Thừa nhi . Nó ở bên ngoài thấy đồ chơi lạ, sao lo mang cho Nguyễn nha mà lại quên mất con, phải phạt.”
Nói xong thì lập tức sai người đến Phương Phi Uyển mấy món quà nhỏ mà Khương Thừa tặng cho Khương Nguyễn đến. Nào là tượng đất ngũ sắc, kẹo đường đủ loại hình dạng, trống da bò và búp bê sứ mỏng. Những thứ mà Khương Nguyễn thích, đều được đưa hết đến tay ta.
Nói là Khương Thừa đáng phạt nhưng lại Khương Nguyễn trơ mắt nhìn ta ngang nhiên đoạt .
“Nguyễn nha được ta nuông chiều nên kiêu căng. Ta có ý răn dạy nó, con có hiểu lòng ta không?”
Hầu phu nhân nhìn ta thật sâu, dường như đã sớm nhìn ra ta bất mãn vì Khương Nguyễn cướp mất vị trí thiên kim tiểu thư của ta nên cố ý bù đắp. Nhưng mà thân à, những món đồ chơi lạ thú vị trong mắt đám nhà giàu , còn làm ăn mày ta đã đi khắp phố phường mà ngắm chán .
Ta không nói , ngược lại thể diện như bản thân vô cùng quý trọng những món đồ , giống như được thấy lần vậy.
“Ly nhi hiểu, đa tạ thân, Ly nhi thích lắm ạ.”
Đúng vậy, những Khương Nguyễn có, sẽ ta đi từng một, cho đến nàng ta mất hết tất thôi. Ta thật sự rất thích.
“Nguyễn cô nương chắc đang tức điên , đây đều là những thứ mà nàng ta yếu thích nhất.”
“Cũng may là phu nhân sai người đi , nếu không nàng ta nhất định sẽ đòi lại từ tiểu thư.”
Thúy Đào ôm tượng đất và kẹo đường đi theo ta về Lưu Ly Uyển.