Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

“Phải, như nhau.”

Trời dần tối, người trong dần lạnh, Hầu phu nhân kéo ta ra khỏi người nàng, ngữ điệu lạnh lùng:

“Con cứu không được Thúy Đào cũng cứu không được tên ăn mày tên Giang Lưu .”

“Con phải nhớ kỹ, bọn họ đều con mà chết.”

“Nếu con cứ tiếp tục mềm yếu như vậy, đâu đâu cũng mủi , không biết tiến lên thì sẽ ai được cứu, cũng bảo vệ được ai.”

“Ta và huynh trưởng con phải lao lực đến mức nào có thể giữ vững Hầu phủ lớn như vậy. Con thân là thiên Hầu phủ, tuyệt không thể tiếp tục ngây thơ.”

nô tài bệ chân của Hầu phủ bị giẫm đạp mà qua, cũng là vượt qua gian truân của chính mình. Thế nhưng đổi lấy con đường hanh thông của , gọi là “gian truân” ấy phải chết đi một cách bi tráng xem như lễ cập kê được hoàn tất.

Người ăn mày năm đó chết dưới chân Khương Nguyễn, Thúy Đào ta mà mất mạng.

Móc tim gan ra chảy hết, đợi đến khi tê dại rồi lại khâu vào. Đây thật sự là lễ trưởng thành của thiên phủ Trung Dũng Hầu chân chân chính chính.

“Con hãy ngoan ngoãn đóng cửa ăn năn, chuẩn bị gả vào phủ Cửu Vương đi.”

Hầu phu nhân buông lại câu cuối cùng rồi mang theo Khương Thừa và Khương Nguyễn rời đi.

14

Ta bị hoàn toàn giam lỏng ở Lưu Ly Uyển, vẫn là cẩm y ngọc thực, xiêm y lộng lẫy.

Từ khi sinh ra con chim xanh đã phiêu bạt bốn phương không nơi cố định, cuối cùng cũng có chỗ an thân. Bị vây khốn trong bốn bức tường này, trong lồng giam làm bằng lưu ly, chờ đợi được ở trong chiếc lồng vàng càng hoàn mỹ tinh xảo hơn. Đây chính là mục tiêu cả đời cố gắng vươn lên của một thiên Hầu phủ.

Tựa như cuối cùng cũng thực hiện được giấc mộng thuở còn ăn mày. Nằm thì có chăn ấm, tỉnh thì có cơm no, không cần chịu cảnh gió táp mưa sa, không cần chen chúc trước thùng nước cơm thừa canh cặn tranh giành chết cùng một đám người. Còn vinh quang thể diện hơn cả kỹ nữ bán rẻ tiếng cười ở Túy Hồng Lâu.

Còn cần tranh giành gì nữa?

Hầu phu nhân nói đúng, ta không cứu được bất kì ai, người ăn mày , Thúy Đào, còn có những luyến đồng vô gia cư .

Đã không thể phản kháng, vậy tại sao không hưởng thụ? Ta mệt rồi, thật sự mệt mỏi rồi. sót thật không dễ dàng, đám ăn xin kết bạn cùng ta năm xưa, từng người từng người một chết đi, đói khát, ôn dịch, bệnh tật… Bị nhà giàu đánh chết, tranh giành thức ăn dẫn đến ẩu đả cùng người mà chết. Có vô vàn lý do buộc phải rời bỏ cõi đời này.

Chết ở khe núi, ruộng khô, tạp viện, đầu đường, ngõ hẻm, dưới chân thành hay những góc khuất không ai chú ý.

Chỉ có ta và Giang Lưu kề cạnh bên nhau, vượt qua hết khăn này đến khăn , lớn lên thành bộ dạng dãi dầu sương gió. Giờ đây cũng chỉ còn lại một mình ta.

Mười ngày , cuối cùng Hầu phu nhân cũng bước vào Lưu Ly Uyển, thở dài nói lời thấm thía:

“Ta đã cho người hậu táng Thúy Đào, cũng coi như biểu dương nàng tận tận lực với con trong quãng thời gian vừa qua. Con có biết mình sai ở đâu không?”

Nụ cười nhạt nhòa trên khóe môi ta nở rộ: “Nỗi khổ trong mẫu thân, con đều biết.”

Hầu phu nhân vô cùng vui mừng gật đầu: “Xem ra những ngày này con đã suy nghĩ thông suốt không ít, đây là nữ của ta.”

phần Giang Lưu …”

Giọng điệu của bà dừng lại một chút: “Mẫu thân nghĩ đi nghĩ lại, năm xưa con lưu lạc bên ngoài, khăn vất vả trăm bề, kết giao với ăn mày cũng là bất đắc dĩ.”

“Hầu phủ có mấy chỗ cháo từ thiện ở vùng ô, rộng bố thí, nếu con nguyện ý thì cũng có thể đến đó cùng huynh trưởng con.”

“Nếu không, con lại cho rằng mẫu thân là người nhẫn vô tình.”

Ta rũ mắt, ý cười không chạm đến đáy mắt: “Mẫu thân không nhẫn . Năm xưa mấy lần con suýt không nổi đều là nhờ vào lều phát cháo của Hầu phủ mà sót. Nếu không, có lẽ con cũng đã chết đói từ lâu rồi.”

Hầu phu nhân nhìn ta sâu kín: “Ta biết trong con có oán hận, oán hận Hầu phủ làm chưa đủ nhiều với bách tính, oán giận mẫu thân làm chưa đủ tốt. Nhưng chúng ta chỉ có thể làm bấy nhiêu đó thôi.”

“Có người sinh ra đã mang vận mệnh quý, có người sinh ra đã thấp hèn. Từ xưa đến nay, không ai thay đổi được.”

“Khi còn nhỏ mẫu thân cũng từng ngây thơ như con, ôm ấp trái tim thuần khiết lương thiện, cho rằng người cũng như vậy.”

“Khi đó, ta đến nhà tránh nóng, chơi rất thân với một nha đầu nhà nông ở vùng thôn trang, chọi dế, nuôi thỏ, còn hẹn năm nào cũng sẽ như vậy.”

bị ông con phát hiện, thấy ta mình đầy bùn đất canh giữ bên ổ thỏ chờ thỏ đẻ cùng người ta, ông ấy nổi giận đùng đùng.”

“Ông tổ của con đã đánh chết nha đầu nhà nông ngay trước mặt ta. Bởi nàng đã trộm đi chiếc vòng tay bằng vàng của ta.”

“Đêm hôm đó, trên bàn cơm có thêm món thịt thỏ. Món thịt ấy tươi ngon, đến nay mẫu thân vẫn còn nhớ rõ hương vị.”

“Sao thiên tiểu thư có thể kết bạn với con gái của tiện dân. Bọn chúng đến gần chúng ta, qua là những lợi ích trong tay chúng ta mà thôi.”

“Nào có mấy phần chân tình chứ”

“Khi con quản gia, chỉ biết phân phát bạc cho nhân trong phủ, đãi với họ thật tốt. Nhưng giờ đây con bị nhốt trong viện, có ai đến thăm con một lần chưa?”

“Khi ấy ta đã hiểu ra một đạo lý, nếu ngươi không có quyền thì không che chở được cho bất cứ ai. Nếu ngươi không có thế thì ai thèm ý đến ngươi cả.”

“Thiên đều đạp thấp bái , không ai là lệ. Không có ai vô duyên vô cớ mà xử tốt với ai cả.”

Ta liếc mắt nhìn phía hộp trang điểm chỉ còn lác đác vài thỏi bạc, cười thảm một tiếng: “Đúng là như vậy rồi.”

15

Bên bờ ao xanh, cỏ thơm trải rộng trên mặt nước trong veo, ong lượn bướm vờn, hoa đua nhau khoe sắc, cảnh sắc kinh thành những ngày xuân thật rực rỡ, dòng người tấp nập chen chúc xô đẩy nhau. Nhưng người đến đây đâu phải khách du xuân mà đều là những người dân khốn khổ tới xin cháo.

Dạo gần đây, dòng người lưu lạc đổ kinh thành ngày càng nhiều, Hầu phủ cùng phủ Quốc công liên thủ, dựng thêm không ít những lều phát cháo.

Năm nào cũng gặp tai ương khiến dân chúng ly tán, thêm vào đó kỵ binh La Sát phương Bắc liên tục xuôi phía Nam, sưu thuế nặng khiến bách tính lầm than kêu trời không thấu. Trên khắp Đại nổi lên không biết bao nhiêu bạo loạn, hoàng đế phái tướng lĩnh đi trấn áp khắp nơi. Thế nhưng trong ngoài đều quá rối ren, vừa đè được này xuống thì đã nổi lên, tình hình gần như mất kiểm soát.

Ta ở trong phủ nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn cùng Khương Thừa đích thân ra ô thành phát cháo. Khi người ta cận kề cùng chết, rất mà giữ được lý trí, đói đến hoa mắt chóng mặt chỉ muốn chiếm lấy cả thùng cháo, nào còn quan đến chết của người làm gì.

Bên ngoài lều phát cháo toàn là những người ăn xin nhếch nhác, hôi hám, gầy trơ xương liều mạng chen lấn xô đẩy nhau. Khương Thừa thấy cảnh tượng này sắc mặt lập tức thay đổi, chỉ chịu đứng dưới gốc dương liễu, sai nha hoàn che ô cho mát. Ta thì xắn tay áo rộng lên, đích thân phát cháo cho những người này cùng nhân.

“Ngươi cũng biết tranh công đấy.”

Khương Thừa thấy ta tay chân lanh lẹ, sắp xếp mọi việc phát cháo đâu ra đấy thì giở giọng châm chọc:

“Cũng phải, trước ngươi cũng là một thành viên trong số đó mà, đương nhiên không muốn thấy cảnh bọn chúng đói khát.”

ta không đồng ý việc Khương Thừa cho người trộn cát vào cháo loãng nên đã cãi nhau một trận với hắn. Từ đó hắn luôn tìm cách gây dễ cho ta. Ta múc đầy một bát đưa cho người trước mặt, làm như không nghe thấy với những lời mỉa mai của Khương Thừa.

Người xin cháo trước mặt là một thư sinh, hắn ta vội vàng bưng bát cháo uống cạn, thấy vậy ta lại múc thêm cho hắn một bát nữa.

“Tiểu thư đại nghĩa, tiểu thư đại nghĩa.”

Ta khẽ thở dài: “Tiên sinh quá lời rồi, chút ân huệ nhỏ mọn này mà kéo dài được lâu.”

Đến tối, Hầu phu nhân đích thân mang đến một cây trâm cài tóc nạm ngọc, giọng bà chứa đầy ẩn ý: “Cửu Vương rất coi trọng con.”

Lễ đính hôn này là do đích thân Cửu Vương mang đến phủ. Xem ra Ngạn Hoài nguyện ý nâng đỡ phủ Trung Dũng Hầu đang lung lay sắp đổ.

Khương Thừa biết chuyện này thì mừng rỡ khôn xiết, có thể trèo lên Cửu Vương, hắn sẽ không cần phải khúm núm khom lưng uốn gối trước mấy lão thái giám trong cung nữa.

Ta vuốt ve cây trâm cài tóc, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt cũng ánh lên vẻ vui mừng. Đúng vậy, những ngày tốt đẹp của Hầu phủ còn ở phía .

Ba ngày , phủ Trung Dũng Hầu bị tố cáo tội tham ô, hối lộ, vơ vét của cải. Thánh thượng nổi trận lôi đình, lệnh cho Cửu Vương Ngạn Hoài đích thân điều tra việc này. Hiện giờ quốc khố trống rỗng, Hầu phủ lại xa hoa vô độ, hoàng đế sao có thể nhẫn nhịn cục tức này.

Nửa đêm, Ngạn Hoài dẫn quân bao vây toàn bộ Hầu phủ, Khương tiểu Hầu gia sợ đến hồn bay phách lạc, xông vào viện của ta lớn tiếng kêu la:

“Ngươi đã đính hôn với Cửu Vương rồi, mau đi cầu xin hắn minh oan cho Hầu phủ đi, bản Hầu bị oan!”

Còn ta thì đang cầm bút vẽ, chấm vào màu sa, từng chút từng chút tô điểm cho vết bớt hoa mai trên cổ tay thêm rõ nét. Khương Nguyễn theo sát phía kinh hãi trợn to mắt chỉ vào ta:

“Ngươi, vết bớt của ngươi là vẽ ra sao?”

Nàng ta bỗng nhiên bừng tỉnh ra điều gì: “Ngươi không phải là con gái ruột của phu nhân, ngươi là giả mạo!”

16

Màu sa nhuộm thành hoa mai men theo cổ tay uốn lượn chảy xuống, đẹp đến yêu dị như .

Nghe tin, Hầu phu nhân run rẩy chỉ vào ta: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”

Ta ngước mắt nhìn ba người đang giận dữ, bỗng bật cười thành tiếng: “Không phải phu nhân đã biết rồi sao?”

“Ta chính là tên ăn mày đê tiện thấp kém trong miệng phu nhân đó…”

“Giang Lưu đây mà.”

“Phu nhân đãi với một ăn mày thấp kém như ta tốt đến vậy, thật khiến ta vui mừng trong nơm nớp lo sợ.”

“Ở trong Lưu Ly Uyển xa hoa này tốt hơn nhiều so với những ngày ta dãi gió dầm sương.”

“Vẫn là phải đa tạ phu nhân người rồi.”

Ánh mắt ta ngậm ý cười, khóe miệng mang theo một tia ác ý. Thấy vẻ mặt Hầu phu nhân tức thì biến đổi, trên khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ càng xuất hiện vết rạn, thật sự là sảng khoái vô cùng.

Bà ta lắc đầu phủ : “Không thể nào, tuyệt không thể nào!”

Khương Nguyễn dường như vô cùng đắc ý, hưng phấn đến mức cả người cũng  run rẩy:

“Mẫu thân, mẫu thân! Ả không phải con gái của người, con phải! Người đính hôn cùng Cửu Vương phải là con!”

“Đợi con gả vào phủ Cửu Vương rồi, Hầu phủ sẽ được cứu, mẫu thân!”

Sắc mặt Khương Thừa cũng dần trở nên kinh hãi: “Không thể nào, nếu ngươi là Giang Lưu , sao lại có tướng mạo giống mẫu thân đến vậy?”

“Khương Ly thật sự đâu? Ngươi giết nàng rồi sao!?”

“Chuyện này nói ra thì rất dài dòng.”

Ta chậm rãi đứng dậy, nhìn vẻ mặt của ba người bọn họ dần sụp đổ, tình lập tức vui sướng.

“Khương Ly thật sự, phải đã chết trong tay ba người các ngươi rồi sao? Giờ lại đứng ở đây chất vấn ta à?”

Đồng tử của Hầu phu nhân bỗng nhiên phóng đại như là đoán được điều gì, không thể tin được mà lắc đầu:

“Không, không thể nào!”

Ta tiến lại gần, ghé vào tai bà ta thì thầm: “Phu nhân, nửa đêm báo mộng, con gái của người không đến đòi mạng người sao?”

“Người có từng nghĩ, bắn lên mặt bà, có lẽ là của Khương Ly chăng.”

Màn đêm mông lung, mưa phùn rơi trên mặt, ta ngửa mặt lên nhìn phía phương xa vô cùng vô tận:

“Ta và A Ly quen biết vào năm sáu tuổi. Nàng từng nói cho ta biết một bí mật, nói nàng là thiên thật của Hầu phủ.”

“Năm đó đám giặc cướp chịu sai khiến của nhũ mẫu, mưu kế ôm Khương Ly bỏ trốn. Như vậy con gái của nhũ mẫu có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý của nàng trong kiếp này.”

“Nàng nói nhũ mẫu cả ngày say rượu, hễ động một tí là đánh nàng. Nhưng trong một lần say rượu lại vô ý tiết lộ thân thế của nàng.”

“A Ly mừng rỡ, trăm phương ngàn kế muốn đến kinh thành tìm người thân.”

“Nhưng nhiều năm như vậy, nàng ở xung quanh Hầu phủ bồi hồi, chỉ thấy trong mắt mẫu thân ruột thịt của nàng chỉ chứa con gái của thù, lại coi nàng như ăn mày thấp kém đê tiện.”

Ta đưa tay ra, chỉ phía Khương Nguyễn:

“Nàng đã trở thành nô lệ làm bệ chân cho tiện nhân này giẫm đạp.”

“Người con gái ruột của mình quỳ dưới háng con gái của nhân mà người khinh bỉ, làm một nô tỳ bệ chân!”

“Ha ha ha, thật là chuyện cười lớn nhất thiên !”

Hầu phu nhân bịt tai lại, như là nghe thấy điều gì không nên nghe, hét lên một tiếng): “Không được nói nữa!”

Khương Thừa cắn răng, cúi đầu nhìn tay mình, hắn đã từng đích thân quất xuống từng roi khiến tiện nô chỉ còn hơi thở thoi thóp. Đó là… Muội muội Khương Ly của hắn sao?

sao?”

Hầu phu nhân trước mắt lảo đảo lui phía , thất thần ngã xuống đất, giống như tượng ngọc Quan Âm bằng tại thượng rơi xuống đất vỡ tan tành thành vô số mảnh.

sao nàng chưa từng nói, sao không đến thân cùng ta?”

sao? Không mẫu thân nhìn kỹ mặt con?”

Lần đầu tiên, ta từ trên cúi nhìn bà ta, ánh mắt lãnh đạm, từng lời cất lên như nhỏ :

“Nàng từng đi đến trước mặt người vô số lần, muốn gọi người một tiếng mẫu thân, muốn nói rõ chân tướng mọi việc cho người biết.”

“Nàng mặc áo rách rưới nhưng lần nào cũng rửa sạch mặt mày, hy vọng người sẽ nhìn nàng một chút.”

“Nhưng hết lần này đến lần , người đều làm ngơ.”

“Chúng ta bị nhân xua đuổi, bị thị vệ của người mắng nhiếc, người cũng chưa từng nhìn xuống đất chỉ một lần. Nhìn xuống một chút, xem thử nằm rạp dưới đất, mình mẩy đầy thương tích, có phải là con gái ruột lưu lạc nhiều năm của người hay không!”

“Trái tim của A Ly cũng là thịt mà ra, nóng đến mấy cũng không sưởi ấm nổi trái tim tàn nhẫn của phu nhân.”

Hầu phu nhân hoảng hốt lắc đầu, khóc lóc kêu gào phủ : “Không, không thể nào. Đó không phải là con gái ta, ta không thể không ra con gái mình.”

Ta cúi đầu nhìn khuôn mặt này, giống A Ly đến thế nhưng dạ thì sao? Bách tính đều nói Hầu phủ phu nhân lương thiện bố thí, lễ Phật hướng thiện, là người từ bi nhất, có một trái tim pha lê. Thế mà vị Quan Âm từ thiện này, ngay cả con gái ruột của mình cũng không ra.

“Người hỏi sao thiên tiểu thư có thể kết bạn với tiện dân?”

Ta cười nhạt hỏi ngược lại bà ta.

“Thế nhưng con gái ruột của người, lại một ăn mày như ta mà chết!”

17

Một năm trước, ta và người ăn mày đói ba ngày ba đêm, ngay cả vỏ cây còn sót lại cũng đã ăn hết.

Hốc mắt A Ly trũng sâu, nhìn phía Hầu phủ: “Nghe nói lễ cập kê của thiên Hầu phủ cần người bệ chân, được trả năm trăm văn tiền, còn có cả cơm ăn.”

“Ta mà đi, ngươi sẽ không phải chịu đói nữa.”

Ta nằm trên đống rơm cười lạnh một tiếng: “Hầu phủ là lũ nịnh thần, ngay cả cháo cũng trộn lẫn cát đá, làm chết cả Liễu , ngươi còn tin tưởng bọn chúng sao?”

A Ly không nói gì, lại lặng lẽ nằm xuống. Ngày hôm tỉnh lại, người đã không còn ở bên cạnh. Lần nữa gặp nàng là ở cửa Hầu phủ, khắp cơ thể nàng thịt be bét, đầy rẩy vết roi, bàn tay run rẩy nhét năm trăm văn tiền dính vào trong tay ta.

Cửa lớn Hầu phủ đóng chặt, không ai cho ta một lời giải thích, cũng ai quan đến tiếng khóc nấc của ta. Ta cõng nàng cầu cứu ba ngày ba đêm cũng không tìm được đại phu nào có thể cứu nàng.

Hơi thở của nàng thoi thóp, nhẹ giọng thì thào bên tai ta: “A Lưu, ta chết rồi, một mình ngươi trên đời, đừng sợ hãi…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương