Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36XlbYBj

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
21
Tiếng kêu bi thương vang vọng trong đêm khuya, chấn động trời đất, dường như muốn lật tung nóc nhà Hầu phủ. Đêm tối mịt mờ, trong mưa bụi dày đặc khiến những gương mặt trở nên mơ hồ. Hầu phu trơ mắt nhìn Hầu phủ bị đám nô bộc ngày xưa cướp bóc, trong mắt hằn tia máu, ngã đất than khóc:
“Sai , tất sai …”
“Mẫu sai …”
“Vì sao lại sai?”
Khương bị cắn xé đến máu thịt be bét nằm đất, ánh mắt không cam lòng nhìn trời, hơi thở thoi thóp:
“Không phải mẫu đã dạy con… con người phân chia sang hèn, sinh ra đã không thủ đoạn mới có thể leo cao sao?”
“Những thứ ký sinh trùng bẩn thỉu kia, vốn dĩ là dựa vào Hầu phủ ta mà sống, chẳng phải là để con sai khiến sao?”
“Mẫu , rốt cuộc chúng ta sai đâu?”
Hầu phu gắng sức bò qua, vuốt ve Khương người không còn một chút da thịt lành lặn, lòng đau như cắt.
“Sai chỗ nhìn không rõ thời thế…”
Vẻ mặt Hầu phu bi thống, đã khản giọng. Bà run rẩy mò mẫm đất, nhặt một thanh đao mà nô bộc đánh rơi trong lúc hỗn . “Phụt” một tiếng, đâm vào tim Khương .
Đồng tử Khương đột nhiên phóng to, há hốc miệng, máu tươi trào ra: “Mẫu … người?”
“Nhát dao này, là vì muội muội con.”
“ âm tào địa phủ, nhớ chuộc tội thay mẫu …”
Bà ta thấp giọng lẩm bẩm, đôi mắt sáng ngời lại chảy ra huyết lệ, hình dạng đáng sợ, e là đã mù . Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí, bắn tung tóe mặt Khương Nguyễn. Nàng ta thảm thiết kêu một tiếng, mặt mày bầm dập, hoảng chạy tứ tung. đó về sau, Khương Nguyễn phát điên, không ai nàng ta đâu.
Cuộc long trời lở đất sẽ bắt đầu đêm nay. Không, cuộc nổi này đã bắt đầu nhiều năm về trước.
Trong những ngày phủ Cửu Vương phủ, Chu Ngạn Hoài điều tra ra tung tích của ta, nheo mắt hỏi: “Giang Lưu Nhi, ngươi đây là muốn làm phản sao?”
Mặt ta không đổi sắc, trong lòng không gợn sóng, hỏi ngược lại hắn: “Ngài mới nhìn ra sao?”
“Ta là phản tặc, vừa sinh ra đã định sẵn là phản tặc .”
“A Ly cũng vậy.”
Ta nhanh chóng bổ sung một câu. được những gì chúng ta đã làm trong những năm qua, Chu Ngạn Hoài nhướng mày, khuôn mặt âm u bỗng nhiên nở nụ .
như mưa thuận gió hoà: “Trùng hợp thật, ta cũng vậy.”
22
Tuy Chu Ngạn Hoài sinh ra là vương hầu khác với đám công tử bột ăn chơi trác táng kinh và những huynh đệ chỉ tranh quyền đoạt vị của hắn. Hắn hiểu rõ nỗi khổ của gian, thông thạo thi thư, hiểu rõ , nhìn rất rõ những căn bệnh trầm kha của Đại Chu.
Lúc trước, hắn đồng ý hợp tác với ta, giúp ta vào Hầu phủ cũng là muốn ta thay hắn điều tra vụ án lưu dân ngoại ô kinh tích một cách lạ. Rất nhiều manh mối sau khi vào Hầu phủ thì bị đứt đoạn. Hắn nghi ngờ Khương câu kết với hoạn quan trong cung lại không có bằng chứng.
Ta vào Hầu phủ, danh quản gia để điều tra sổ sách, thăm dò bí mật của Hầu phủ là giúp Chu Ngạn Hoài nắm giữ bằng chứng Khương nhận hối lộ, tham ô.
Nghe nói Cửu Vương nổi danh muốn gia nhập cuộc của chúng ta, những người trong liên minh như lâm vào cảnh đại địch, sợ có điều gì đó bất trắc.
“Trong mắt bọn họ, ta là hậu duệ quý tộc.”
Chu Ngạn Hoài xoa cằm, đột nhiên hỏi ta: “Các ngươi sẽ không thị ta chứ?”
Ta cong môi lạnh: “Ngài có tiền có quyền, đối với chúng ta mà nói là như hổ mọc thêm cánh.”
“Hơn nữa, đây gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch, kéo người về phe ta.”
Thấy vẻ mặt hắn không hiểu, ta buông một câu: “Chẳng phải A Ly cũng là thiên kim Hầu phủ vẫn không ai thị nàng đó sao.”
Chu Ngạn Hoài yên tâm.
Cuộc này kéo dài rất lâu, quy mô cực lớn. Ngoài phủ Trung Dũng Hầu, phủ Quốc công, phủ Bá tước, phủ Tướng quân. Nô lệ nổi dậy , không ai trốn thoát. Mà cũng rất nhiều những nông nô .
Ta dần dần trở nên tê liệt, khẽ thở dài: “Cách mạng luôn cần đổ máu.”
Chu Ngạn Hoài trầm tư.
Ba năm, năm năm, đã qua rất lâu, cuộc nổi này mới dần dần lắng . Bọn họ thỏa hiệp, một lượng lớn đất đai bị các gia tộc giàu có và quý tộc thôn tính đã trở về nông dân, nạn dân lưu lạc chíu đói khát ăn xin được an cư lạc nghiệp.
Thói quen tích trữ nô lệ bị bãi bỏ, khế ước bán trở giấy vụn. Chỉ thuê mà không mua bán.
máu làm dao, gọt bỏ những căn bệnh trầm kha của Đại Chu, làm khiên, bảo vệ tôn nghiêm của lê dân bách tính. Chiến lắng , thiên hạ thái bình.
Năm tân đế đăng cơ, Chu Ngạn Hoài đến ngoại ô kinh tìm ta:
“Giang Lưu Nhi, ngươi thắng , những gì ngươi muốn, cuối cùng cũng thực hiện được .”
Ta lắc đầu thở dài, “Còn xa lắm, rất xa rất xa.”
Hắn nghiến răng, gần như bị ta chọc tức mà : “Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
“Thế nào mới tính là thắng?”
“Ngươi và A Ly cô nương mưu đồ nhiều năm như vậy, chẳng phải là vì ngày này sao?”
Ta nhìn hắn mặc long bào minh hoàng phục chế, ngẩng đầu nói:
“Ngài chịu ra giúp ta, chẳng phải cũng vì ngày này sao?”
“Ta thấy ngươi phải quỳ , cao giọng hô vạn tuế, ca ngợi ân đức, tự xưng thần dân.”
Sắc mặt Chu Ngạn Hoài rất khó coi, trừng mắt nhìn ta không nói gì.
Mặt mày hắn trầm tư, ngồi xổm , nhổ mấy cọng cỏ mới mọc mộ A Ly, quay đầu nhìn thẳng vào ta, ánh mắt mang theo vẻ trầm tư. Cuối cùng không kìm được sự tò mò, hắn hỏi:
“Những ý nghĩ quặc của ngươi, rốt cuộc là đâu mà ra?”
Ví dụ như cuộc cách mạng đẫm máu, ví dụ như thâm nhập vào nội bộ kẻ địch, ví dụ như mọi người bình đẳng, ví dụ như tại sao phải có hoàng đế…
Ta nhìn hắn : “Ngài có tin không? Sau khi A Ly , thường xuyên đến báo mộng ta. Trong mộng, nàng luôn lẩm bẩm những lời này, ta nghe tự mình ngộ ra.”
“Dăm ba lời quỷ thần! Ta không tin!”
Chu Ngạn Hoài lườm ta, phất áo nhạo: “Suốt ngày A Ly dài, A Ly ngắn, đến trong mơ cũng là nàng.”
“Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không quên được nàng sao?”
Ta cúi đầu, vuốt ve bia mộ trước mặt, bóng loáng đến chói mắt, mộ của A Ly.
“Làm sao quên được đây?”
Ta có được ngày hôm nay, là nhờ A Ly nàng mà…
Từng cứu ta khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, không hàng bao nhiêu lần
23
Ta mời Chu Ngạn Hoài đến quán bán hoành thánh của ta ngồi một lát. Nước dùng nóng hổi, hơi nước mờ mịt, hàng chục cái hoành thánh thịt gà vỏ mỏng trong thùng lăn qua lộn lại.
Kể một câu chuyện xưa thật dài hắn nghe.
24
Ta vừa mới sinh ra, mẹ đã . Một mình cha nuôi ta đến năm sáu tuổi, cũng đói đến mức gầy trơ xương. Trước khi , ông nắm chặt ta, gào thét rằng tiểu cô bị oan uổng khiến ông không thể nhắm mắt.
Cha từng là tá điền một gia đình giàu có, vì tiểu cô bị vu oan ăn cắp vòng vàng của tiểu thư nhà chủ nên nhà bị đuổi . ruộng , ông không còn đường sống.
Ta cha mẹ. Để sống sót, ăn xin cướp đoạt là chuyện thường ngày. Miệng tuôn ra toàn lời dối trá chỉ để xin một bát cháo loãng, một miếng màn thầu. Là người tàn nhẫn độc ác, tính tình không tốt lại hiếu chiến, tuổi còn nhỏ đã học đầy thói hư tật xấu.
Có một lần, ta lẻn vào sân nhà phú hộ để trộm gà, rất nhiều gà ủ rũ nằm trong lồng, chọc thế nào cũng không chạy. Ta hưng phấn không thôi, hai mỗi ôm một con, chạy ra bờ sông đun nước, vặt trụi lông nhóm lửa nướng .
Mùi thịt thơm ngào ngạt, thèm đến mức khiến người ta không chịu nổi. Còn chưa kịp ta ăn ngon, không đâu xuất hiện một đứa bé ăn mày, nhìn chằm chằm vào con gà cành cây của ta, vừa hít hít mũi vừa chảy nước miếng.
Trong đầu ta báo động, lập tức bảo vệ đồ ăn, quay đầu hung hăng mắng đứa bé kia: “Cút, cút !”
đột nhiên nàng xông tới, cành cây lẫn gà nướng bị ném xa. Ta tức giận muốn nổ tung, lập tức tát nàng một cái, xông tới nhặt .
Nàng sống cũng nhất quyết ôm chặt ta, mặc ta cắn chảy máu cánh cũng không chịu buông lỏng. Trơ mắt nhìn một con chó gầy gò đói khát cướp con gà nướng ăn ngấu nghiến. Ta hận không thôi, rất muốn giết người.
Không lâu sau, con chó ngã đất giật giật, sùi bọt mép . Lúc này ta mới , gà của phú hộ bị bỏ độc, nếu ăn vào trong chốc lát sẽ mạng thôi. Đó là lần gặp mặt đầu tiên của ta và A Ly.
Tuy nàng cứu ta ta lại thấy nàng rất phiền. Cứ như một cái đuôi nhỏ ngày ngày theo sau lại không thích nói chuyện, còn tưởng là bị câm.
Phiền nhất là màn thầu ta cướp được, xương ta ăn cắp, rau dại ta hái, còn phải chia nàng một nửa. Thật là phiền được.
25
Một thời gian dài, thái độ ta đối với A Ly không được tốt. Trừ phi nàng bắt được thỏ hoang, tìm được tổ sóc giấu quả, tìm được kiến trong hang cỏ.
Qua một thời gian dài, nàng mới chịu mở miệng nói chuyện. Nàng nói mình tên A Ly, có người kinh , lại còn là nhà quyền quý, bị nhũ mẫu bế nên mới lưu lạc ăn xin.
Ta rất ghen tị, bởi vì ta không có tên. Cha vẫn luôn gọi ta là đầu đất. Ta lừa nàng, nói mình là con riêng của lão Hoàng đế, là Kim Thiền Tử thần tiên trời chuyển thế, tên là Giang Lưu Nhi.
Nghe nói tiền triều có một vị cao tăng đắc đạo tên là Giang Lưu Nhi, đạo nghệ thâm hậu, khắp nơi truyền đạo, cái tên này nhất định không tầm thường.