Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một cung nữ thân quen khẽ nói ta.
Tứ công chúa đột nhiên bệnh nặng? Đóng cửa tạ khách?
Liên tưởng đến việc Tạ Hành đột ngột biệt âm tín, đến “quân tình như lửa” nơi Bắc cương, lại thêm không khí quái dị trong cung…
Một ý nghĩ kinh hoàng bỗng lóe lên trong đầu ta!
Tạ Hành, ngươi nhất định phải sống trở về!
Vài ngày sau, một đạo quân báo khẩn cấp truyền về kinh.
“Bẩm! Thế tử Trấn Bắc hầu, Tạ Hành, suất đội tinh kỵ xâm nhập địch cảnh thám báo, tại
Hắc Thạch Hiệp phục binh mai phục! Giao chiến suốt một ngày một đêm, quân ít địch nhiều! Thế tử… tung tích bất minh, sinh tử chưa rõ!”
“Tung tích bất minh, sinh tử chưa rõ.”
Người từng leo tường, từng làm ta phát điên, từng khiến ta cười trong nước mắt, cũng chính người từng liều mình che chở ta trong ngọn lửa…
Người đã hứa sẽ “từ từ cùng ta lại con đường ấy”…
Chết rồi sao?
Không! Không thể nào! Tuyệt đối… không thể!
8
Mười ngày sau, đại doanh trung quân nơi Trấn Bắc hầu trấn thủ đón một toán người nhỏ.
“Quận chúa, ngươi không nên đây.”
Thanh âm lão hầu khàn khàn:
“Trận Hắc Thạch Hiệp, quân ta tổn thất nặng nề. Hành nhi đến … bặt âm tín. Trinh thám báo về, chỉ tìm được mấy mảnh giáp nhuốm máu cùng xác mấy chiến mã.”
Lòng ta như chìm thẳng xuống vực .
“Còn ,” lão hầu chỉ tay lên bàn, sắc mặt nặng nề:
“Chủ lực địch quân hiện bí mật tập kết tại vùng Lang Cốc. Theo tin trinh sát, số lượng vượt xa dự tính. Chỉ e chẳng bao lâu , chúng sẽ tổng phản công! Quân ta… tình thế cùng hiểm nguy!”
Tung tích bất minh, sinh tử chưa rõ.
Địch quân tập kết, tình thế nguy ngập.
Ta gắng gượng bước bàn, ánh mắt khóa chặt hai vị trí “Hắc Thạch Hiệp” và “Lang Cốc”.
Ngón tay ta thức lướt trên ký hiệu thô ráp, trong đầu hiện lên câu nói rành rọt, bàn chiến lược của Tạ Hành thuở thường ngày…
“Đánh trận ấy mà, cũng như đánh cờ thôi, hư hư thực thực.
Đôi khi, phải đem chính mình làm mồi, mới có thể câu được con cá thật sự.
Không chịu bỏ đứa nhỏ, sao mà bắt được sói, hiểu chưa?”
“Nơi này, nhìn tưởng dễ thủ khó công? Vớ vẩn!
sườn có một khe khô gió cát lấp quá nửa, chui vào đó, có thể đâm thẳng vào… hậu phương của nó!”
Không! Không đúng!
Tạ Hành! Tên hỗn đản ấy!
Tác phong hành sự của hắn… xưa vốn chẳng theo lối thường, luôn là kiếm lệch hướng, khiến người ta trở tay không kịp!
“Hầu gia! Tạ Hành hắn… có lẽ không phải là tích!
Hắn …”
“Hắn dùng chính mình làm mồi nhử!”
Ta chỉ tay vào vị trí Hắc Thạch Hiệp trên bàn:
“Hắc Thạch Hiệp hiểm yếu, dễ thủ khó công, nhưng không phải không thể thám sát!
tính cẩn trọng của Tạ Hành, cùng sự am hiểu địa hình nơi đó, nếu không phải cố ý, sao
có thể dễ dàng rơi vào vòng vây chủ lực của địch?
Điều ấy… quá bất thường!”
Ta lại chỉ sang Lang Cốc:
“Chủ lực địch quân tập kết ở đây, bề ngoài trông như muốn phản công, nhưng Hầu gia nhìn xem, Lang Cốc cách Hắc Thạch Hiệp đâu xa!
Lại , thám báo chỉ thấy xác và giáp dính máu, chứ không hề có nhiều thi thể!
Điều đó nói lên điều gì?”
Lão Hầu gia nhìn ta chằm chằm, trong mắt bỗng lóe sáng.
“Chứng tỏ hắn có thể đã cố tình lộ hành tung, thậm chí giả vờ yếu thế!
Dùng thân cùng tiểu đội làm mồi, dẫn dụ chủ lực địch quân rời khỏi hang ổ, kéo chúng
ra khỏi nơi hiểm, dụ đến vùng trống trải giữa Hắc Thạch Hiệp và Lang Cốc, Ứng Sầu Tiễn!”
Ngón tay ta dừng mạnh xuống một khe nhỏ trên bàn.
Trong soái trướng, không khí lặng như tờ, mọi tướng sĩ đều chấn động nhìn ta.
“Hắn lấy mạng mình làm bàn cờ! Dẫn dụ chủ lực địch quân đến chiến địa đã được bố trí sẵn, quyết một trận sinh tử, chỉ cầu đổi lấy yên bình dài lâu!”
Bàn tay lão Hầu gia đập mạnh xuống án:
“Đúng! Là thế! Là thế!”
Giọng ông run rẩy mà phấn khích:
“Chỉ có thằng nghịch tử ấy mới dám liều như thế! Mới dám điên đến thế! Truyền lệnh! Toàn quân lập tức bí mật rút trại, mục tiêu, Ứng Sầu Tiễn! Theo kế sách dự mà Hành nhi… mà Thế tử đã bày sẵn, tốc hành hợp vây!”
Quân lệnh như sơn. Đại doanh chấn động như hổ thức giấc. Giáp sắt va nhau leng keng, chiến mã hí vang vọng khắp thảo nguyên.
Ta nhìn về phương xa, gió cuốn cỏ lay, trong lòng thầm hạ thề:
Tạ Hành, đồ điên nhà ngươi… đợi ta! Lần này, đến lượt ta tìm ngươi!
9
Ứng Sầu Tiễn.
Thi thể nằm la liệt, khói thuốc súng vẫn chưa . Một trận đánh thiên hạ chấn động, trận vây tiêu diệt kẻ địch bằng mưu nhử, rốt cuộc đã khép lại.
Tạ Hành lấy thân mình làm mồi, dụ toàn bộ chủ lực Bắc Địch vào cạm bẫy đã bố trí tinh vi.
Trấn Bắc Hầu đích thân chỉ huy, hợp vây tứ phía, tiêu diệt toàn quân địch tại đây.
Tàn binh thất trận chạy trốn như chó chủ, hỗn loạn khắp nơi.
Tạ Hành chống thanh đao nhuốm máu, trên đồi cao nhìn khắp chiến trường…
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở một góc nhỏ nơi đống hoang tàn,
Nơi đó, có một thân ảnh gầy mảnh mà quen thuộc cố gắng cùng quân y nâng một binh sĩ thương lên cáng.
Lọn tóc rối tung, nửa gương mặt nghiêng… quen thuộc đến đau lòng.
Là…?!
“Chiêu Dương!”
Khoảnh khắc sau, Tạ Hành bất chấp tất cả, lao thẳng về phía ấy.
“Chiêu Dương! Chiêu Dương! Thật là ngươi sao?!”
Hắn dùng toàn thân sức lực ôm chặt lấy ta, siết đến run người:
“Ngươi sao lại đến đây?! Ngươi sao dám đến?! Nơi này nguy hiểm thế nào, ngươi không biết sao?! Không cần mạng ư?!”
càm ràm quen thuộc như mưa rơi dồn dập.
“Ngươi có thương không? Có thấy chóng mặt không? Đói chưa? Mệt không? Dọc đường…”
“Ai cho ngươi đến đây hả?! Thái hậu bệ hạ sao lại dung cho ngươi…”
“Hù chết ta rồi! Thật sự hù chết ta rồi! Vừa thấy ngươi… hồn ta cũng bay !”
Ta rốt cuộc không nén nổi, trở tay ôm chặt lấy Tạ Hành, òa lên khóc .
Niềm vui sống sót sau đại nạn, cảm giác rồi lại được, gian khổ suốt dặm ngàn truy tìm…
Muôn vàn cảm xúc, đều hóa thành hàng lệ nóng bỏng tuôn trào.
Hoàng hôn nhuộm vàng cả thung lũng đầy xác giặc, cũng nhàng bao phủ hai thân ảnh siết chặt lấy nhau.
Tạ Hành lưng chưa khỏi hẳn, lại thêm thương mới, quân y lệnh phải tĩnh dưỡng tuyệt đối.
ngày dưỡng thương, tính hắn bộc lộ không sót chút nào.
“Ai da,— Tiểu Thổ Đậu! chút! chút! Ngươi định mưu sát trượng phu, để kế thừa… con vẹt của gia sao?!”
Hắn vừa nhăn nhó rên rỉ khi ta thay thuốc, vừa không quên khẩu nghiệp.
“Ta đúng là định giết ngươi đó!”
Ta hậm hực đáp trả, song tay lại thức hơn.
“Chậc chậc, nhìn bàn tay nõn nà này xem…”
Hắn cầm tay ta, ra chiều tiếc nuối đau lòng:
“Vì gia mà thành ra thô ráp! Tội nghiệp thay! Gia phong lưu cái thế, lại khiến đường đường quận chúa vượt nghìn dặm đuổi theo tình lang! Cảm động! Quá cảm động! Sau này phải ghi vào thoại , truyền tụng thiên thu!”
“Ai đuổi theo ngươi? Đừng có tự dát vàng lên mặt!”
Ta đỏ mặt giật tay lại, giơ tay muốn đánh hắn.
“Ây! Không trúng đâu!”
Hắn nhanh nhẹn né sang, nhướn mày đắc ý:
“Tức rồi chứ gì? Gia nói trúng tim đen rồi đúng không?”
“Tạ Hành! Tạ Trường An!”
“Có có! Gọi thân thiết vậy làm chi? Gọi lại lần xem?”
…
Thương thế hắn cuối cùng cũng ổn định, đã có thể miễn cưỡng lên .
Một ngày nắng đẹp trời xanh, hắn lôi ta cưỡi lên hai con tuấn mã hiền lành.
Gió rít tai, trời đất bao la.
Tâm, chưa từng tự do khoáng đạt đến vậy.
Tạ Hành ghì cương , chỉ về dãy núi trập trùng phía xa:
“Chiêu Dương, nhìn kia.”
“Kia là núi Lang Cư Hư, nơi thân ngươi từng lấy máu giữ gìn sơn hà.”
Hắn chăm chú nhìn ta, đôi mắt đào hoa chan chứa chân thành:
“Sơn hà chiếu chiếu, tâm ta cũng sáng như vậy.”
Ta khẽ vươn tay, đặt vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, mười ngón đan nhau.
Núi xa như vẽ, gió cuốn bay.
Trời đất làm chứng, non sông làm thề.
10
Thế tử Trấn Bắc hầu, Tạ Hành, quét sạch đình Bắc Địch, chém chết địch soái tại trận, tàn quân cúi đầu quy phục, dâng thư hàng.
Chiến báo truyền về kinh, toàn quốc mừng vui.
Trên đường hồi kinh, một cỗ xe vải xanh bình thường nghiền qua lớp tuyết dày.
Tiêu Ngọc Dao co ro trong áo hồ cừu, gương mặt từng kiêu ngạo tái nhợt tiều tụy.
Ta trầm ngâm rồi mở :
“Ngươi… vẫn ổn chứ?”
“Chưa chết được.”
Ánh mắt nàng không còn vẻ ngang ngược ngày xưa, chỉ còn nét trống rỗng và phức tạp.
“Đa tạ… ngươi và Tạ Hành. Trước kia là ta sai, luôn nghĩ ngươi đoạt hoàng và thái hậu tổ mẫu… Kỳ thực là do lòng dạ ta hẹp hòi, không dung nổi người khác.”
“Chiêu Dương, xin lỗi ngươi.”
oán hận năm xưa, bỗng chốc trở nên không đáng nhắc .
Ta dịu giọng an ủi:
“Chuyện cũ đã qua, hồi kinh tĩnh dưỡng cho tốt.”
ngoài, tiếng quân sĩ hát khúc hoàn hương vang vọng, thô sảng mà hào hùng.
“Thẩm Chiêu Dương,” Tiêu Ngọc Dao bất chợt mở miệng, giọng như gió thoảng:
“Chúc mừng ngươi đã tìm được lang quân như ý.”
“Tạ Hành… rất tốt. Nguyện vì ngươi mà xả thân, cũng… xứng đáng để ngươi vượt ngàn dặm tìm đến.”
“Hãy quý trọng cho tốt.”
Ta nhìn nàng vuốt ve chiếc ngọc hoàn trong tay, lòng khẽ chấn động.
Nhưng ý nghĩ trong đầu ấy ta không tiện hỏi , chỉ hóa thành một câu thành tâm thành ý:
“Đa tạ. Ngươi cũng sẽ sớm qua cơn bĩ cực.”
Cổng cung nguy nga hiện ra trước mắt, phồn hoa huyên náo ùa như sóng lũ.
Kim Loan điện thượng, luận công ban thưởng.
“Thế tử Trấn Bắc hầu Tạ Hành, trí dũng song toàn, lấy thân làm mồi, nhử địch thâm nhập,
tại Ưng Sầu Giản đại phá chủ lực địch, tiêu diệt hàng vạn quân, rửa sạch mối nhục năm
xưa, chấn uy Đại Lương! Công lao to đối xã tắc, đặc chuẩn phong làm Trấn Bắc , ban sắc thư thiết khoán, thế tập truyền thừa!”
Dưới bậc điện, Tạ Hành ôm quyền thi lễ: “Tạ ơn long ân bệ hạ! Thần không dám độc hưởng công lao, thắng trận lần này là nhờ ba quân tận trung, cùng nhờ bệ hạ mưu lược như thần!”
Hoàng đế cười càng thêm , thuận thế thành toàn:
“Chiêu Dương quận chúa, ôn lương thục đức, trung dũng đáng khen, vượt nghìn dặm chi
viện, tâm hệ xã tắc。 đặc chuẩn, ban hôn Trấn Bắc Tạ Hành! Chọn ngày lành cử hành hôn lễ, kết đồng tâm chi ước!”
“Thần nữ tạ ơn long ân!”
Ta cùng Tạ Hành đồng thanh, cúi mình bái tạ.
Ánh mắt Tạ Hành nhìn ta mang theo ý cười nóng rực không hề che giấu, khiến mặt ta hơi đỏ lên.
triều, Từ Ninh cung ấm áp chan hòa.
Thái hậu nắm tay ta, đặt vào tay Tạ Hành, trong mắt đầy yêu thương:
“Hành nhi, Chiêu Dương của ai gia đã là phi của ngươi. Nếu dám để nó chịu nửa phần ủy khuất, ai gia tất hỏi tội ngươi đầu tiên!”
Tạ Hành lập tức khom người, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy:
“Thái hậu yên tâm, thần tất coi Chiêu Dương như trân bảo, đời này bảo hộ nàng vẹn toàn, cho nàng một cõi tiêu dao tự tại mà nàng hằng mong.”
Thái hậu hài lòng gật đầu, lại cười đùa nói:
“Nói đến cũng phải, ai gia còn phải vì một người mà nói công đạo. Lúc trước tin báo từ
Bắc cương rằng ngươi ‘ tích’, là ai đấy nhỉ, khóc đến đứt từng khúc ruột trong cung ai
gia, cứ đòi đến Bắc cương tìm người, đến thánh chỉ cũng dám kháng?”
Mặt ta lập tức đỏ bừng: “Tổ mẫu!”
Thái hậu cười càng khoái chí, vỗ tay ta nói:
“Được rồi được rồi, ai gia biết không cản nổi ngươi. Hôm ấy ai gia trên tường cung, xa
xa thấy ngươi mặc kỵ trang, vung roi thúc rời thành… Ai gia liền biết, ngươi giống mẫu
thân ngươi, một khi đã quyết, mười con trâu cũng không kéo nổi! Khoảnh khắc đó, ai gia hiểu, để ngươi , mới là đúng.”
Ánh mắt bà ý vị xa nhìn Tạ Hành:
“Hành nhi, ngươi thấy rõ chưa? Vì ngươi, con bé ấy đã chẳng còn sợ , cũng dám dốc cả tính mạng! Thâm tình ấy, nếu ngươi nửa phần…”
“Thần hiểu!”
Tạ Hành nhìn ta thật , ánh mắt nóng như thiêu đốt, dường như muốn hòa ta trong ấy.
“Thái hậu yên tâm, thần đời này, tuyệt không nàng!”
Thái hậu lúc này mới thật sự nở nụ cười an lòng, lại kéo ta trò chuyện thân mật một hồi lâu.
Lúc rời cung, nội thị phụng chỉ mời Tạ Hành vào ngự thư phòng nghị sự.
Ta đợi hắn nơi cửa cung.
“Quận chúa.” Là Cố Minh Huyền.
“Hạ quan chúc mừng quận chúa.”
Cố Minh Huyền cách vài bước, khom mình hành lễ, ánh mắt trong trẻo thẳng thắn:
“Nguyện vọng thành sự, xứng đôi vừa lứa.”
“Đa tạ Cố công tử.” Ta gật đầu hồi lễ.
“Thấy quận chúa hôm mày giãn mắt sáng, thần thái bay bổng, mới hiểu thân xưa
kia sai quá đỗi. Người như quận chúa, như ưng nơi biên tái, chỉ có thiên địa rộng mới là
chốn quy hồi. Trấn Bắc , hắn tốt, hiểu nàng hơn ta, cũng càng có thể để nàng tự do bay cao.”
Cố Minh Huyền ôm quyền, phong thái tiêu sái: “Chuyện cũ đã khép, chỉ còn chúc lành. Cáo từ.”
Ta nhìn bóng hắn khuất dần nơi cuối lối cung đạo, chỉ cảm thấy trời đất thanh minh, lòng không vướng bận.
“Chiêu Dương,—!”
Một tiếng gọi gấp gáp vang lên.
Ta quay đầu, chỉ thấy Tạ Hành từ hướng ngự thư phòng vội vã chạy , trên mặt là vẻ lo lắng không hề che giấu.
Hắn mấy bước liền đến ta: “Cố Minh Huyền tìm nàng làm gì? Hắn định đào tường nhà
gia sao?! Có phải muốn dây lại tình cũ không?! Ta nói cho nàng biết Chiêu Dương, không cửa đâu nhé! Không cửa sổ luôn!
Lỗ chuột ta cũng chặn lại hết! Giờ nàng là Trấn Bắc phi rồi! Là chính thê của ta Tạ Hành…”
Ta bước nhanh , nhào vào lòng hắn.
“Ngươi…” Tạ Hành ngẩn người.
“Câm miệng, Tạ Hành, ồn chết được!”
“Được, Tiểu Thổ Đậu nói sao thì là vậy! Gia im miệng!”
11 Ngoại truyện
Lần đầu gặp Chiêu Dương, nàng mới mười tuổi.
Yến tiệc trong cung, các quý nữ che miệng cười nàng lễ nghi vụng về, quan thoại lắp bắp.
Nàng cô đơn một góc, như thú nhỏ lạc bước vào chốn tiên uyển, ánh mắt lại quật cường trong sáng, không hề sợ hãi.
Ta bước giải vây: “Hài đồng tội, quận chúa hồn nhiên khả ái, hà tất nghiêm khắc.”
Nàng bất ngờ ngẩng đầu, ánh nhìn trong mắt còn rực rỡ hơn cả ngàn ngọn đèn trong điện.
Khoảnh khắc ấy, ta đã biết, có điều gì đó đã khác rồi.
Về sau, nàng hay lẽo đẽo theo sau ta.
Trước viện Cố phủ, dưới hành lang Thái học, thậm chí trong trường săn hoàng gia, đâu đâu cũng thấy vạt áo rực rỡ quen thuộc kia.
Nàng như con sơn ca không biết mỏi, gọi “Minh Huyền ca ca” giòn .
Ta mặt ngoài nghiêm nghị, lòng trong như băng đầu xuân, lặng lẽ hân hoan.
Hân hoan càng , xiềng xích càng nặng.
Tổ nói, Cố thị trăm năm danh giá, nữ chủ trong tộc phải là khuôn vàng thước ngọc nơi khuê phòng. Không đạt chuẩn, không đủ để nối tông miếu, giữ gia cương.
Ánh mắt soi xét của tộc lão như kim châm sau lưng.
Trong lòng họ, nữ chủ lý tưởng là mẫu đơn đoan trang, không phải bụi gai hoang dại.
Vậy nên, ta trở thành người thợ nghiêm khắc nhất.
Nàng ngẫu hứng đề thơ, ta chau mày chê ngôn từ thô lậu.
Nàng hớn hở vẽ tranh, ta trách nàng đà trò chơi.
Nàng vì thân khuất núi mà bắn tên tế vọng, ta lạnh lùng nói: “Không hợp khuê môn.”
Nhìn ánh sao trong mắt nàng dần tắt, thay bằng nỗi dè dặt lấy lòng và tủi thân, ta gần như nghẹt thở.
Ta muốn nói nàng, chẳng phải ta ghét tâm của nàng, mà là bởi cái danh thanh cao đời đời của dòng tộc, như núi đè nặng khiến người không thể thở.
Ta cố chấp cho rằng, chỉ cần gọt giũa nàng thành dáng hình mà gia tộc mong đợi, ta có thể bảo vệ nàng, cũng giữ được khát vọng trong lòng mình.
Cho đến ngày yến hoa xuân ấy…
“Từ về sau, ta Thẩm Chiêu Dương dù kiêu căng hay tùy hứng, tốt xấu thế nào… cũng không còn dính líu gì đến ngươi!”
Ta chết lặng tại chỗ, chỉ thấy muôn hoa trước mắt hóa thành hoang tàn.
Về sau…
Dưới tường cung, ta tận mắt thấy Chiêu Dương sánh vai cùng Tạ Hành.
Giữa ánh đèn lấp lánh, nàng đeo mặt nạ hồ ly, ánh mắt lưu ly…
Chấp niệm trong tim, như tuyết cũ gặp nắng gắt, cuối cùng lặng lẽ chảy.
Buông tay, cũng là thành toàn.
Nguyện nàng mãi mãi rực rỡ, tươi đẹp suốt đời.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự của bạn ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ truyện này được mình từ phần mềm dịch.
truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu bạn thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa ~
😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu 😭
📌 Tài khoản donate nè (quý hóa lắm luôn!):
NGUYEN THI XUAN
MB 0977309504
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà tu vì nghèo” 🙏
🔸 Bạn donate 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 Donate 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ truyện mới
🔸 Donate 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không donate – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu – làm vì đam mê, sống nhờ donate 😎