Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
An An chẳng bao giờ làm chuyện ồn ào như vậy, chẳng vin cớ gì để tiếp cận anh.
Cô ấy luôn giữ khoảng cách, rõ ràng và tự trọng.
Không đúng… Hôm nay cái gã tên Hans đó có gì đó kỳ lạ. Ánh mắt An An nhìn hắn ta — rõ ràng là có tình ý. Không được. Anh phải nghĩ cách…
Còn Thanh , cô ta đứng đó nhìn người đàn ông cao lớn, điển trai trước mặt — mà ánh mắt lại đang nhìn về phương trời nào khác.
Cô ta siết chặt lòng bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, trong mắt là lửa giận và căm hận.
Cô ta luôn tin, lần về nước năm trước chính là bước đi then chốt. Nhờ có cô ta, An An và Tần Dũng ly . Lẽ ra bây giờ, người ngồi bên cạnh anh, cùng anh hưởng thụ tài sản nhà họ Tần, phải là cô ta đúng.
Vậy mà…
Anh không không cưới cô ta, mà còn hoàn toàn vạch rõ ranh giới.
Không thể như vậy.
Tuyệt đối không thể.
năm trước cô ta khiến họ ly được, bây giờ… nhất định có cách khiến anh cưới cô ta.
“Khóc đủ chưa? Khóc xong đi lấy đồ. nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng.”
Tần Dũng nói bằng giọng vô cùng khó chịu, rồi quay người bước đi.
Ở bên kia đại dương, về tới căn hộ tại S quốc, An An đổ người xuống ghế sofa.
Bao ký ức cũ xộc tới, dội thẳng vào .
năm trước, Thanh trở về nước sau kỳ tu nghiệp, công ty vốn định sắp xếp cho cô ta bay tuyến quốc tế.
cô ta chỉ nhẹ nhàng buông một :
“Tôi muốn tiếp tục bay cùng cơ trưởng Tần.”
Ngay lập tức, Tần Dũng chạy đi tìm Tổng giám đốc Vũ – bạn thân anh ta, đổi lịch bay Thanh sang tổ bay mình.
Còn cô — người bạn đời danh chính ngôn thuận — lại đẩy sang tuyến quốc tế mà chẳng hề được hỏi một .
Tối đó về nhà, cô ngồi đợi anh. Chỉ cần một giải thích.
Dù chỉ là một lấy lệ.
Thế anh không nói gì cả.
Về đến nhà, cởi áo khoác, đi tắm, rồi chui vào chăn ngủ.
Không một ánh mắt dành cho cô.
áo khoác còn vương mùi nước nữ nhàn nhạt.
Cô còn nhớ cái đêm mùa thu ấy, lạnh buốt đến tận tim gan.
giường đôi rộng lớn, cô nhìn bóng lưng người đàn ông đang ngủ quay lưng lại với mình, nhẹ giọng gọi tên anh:
“Tần Dũng, anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Anh không trả .
Cô — không phải không nghe thấy, mà là không muốn để tâm.
Cô vòng tay ôm lấy eo anh, chỉ mong một lần nữa xác nhận, người đàn ông này… là cô.
“Tôi mệt rồi, hôm nay đừng làm phiền.”
Anh lạnh nhạt đẩy cô ra, giọng nói không chút cảm xúc.
Một cơn đắng nghẹn dâng lên nơi cổ họng.
ra tấm ảnh kia là thật.
Trong bức hình, người phụ nữ ấy ôm bó hồng, ngẩng mỉm cười nhìn người đàn ông đang ánh lên sự dịu dàng nơi khóe mắt.
Đẹp như một khoảnh khắc hạnh phúc được chụp lại.
Còn cô, đột nhiên thấy mình giống như kẻ thứ ba chen chân vào đời người khác.
Giống như tất cả gì cô đang có… đều là đánh cắp mà thành.
Ba năm kết , cô chưa từng nhận được từ anh một bó nào.
Thậm chí bó cầu năm đó là do đồng nghiệp mua hộ vào phút chót.
Cô từng nghĩ mình có thể không cần thứ đó.
Không cần chúc, không cần nghi lễ.
Chỉ cần được gả cho anh là đủ.
con người… một đã yêu, tham lam lắm.
Đã yêu, là muốn nhiều hơn.
Cô mở điện thoại, lật xem bức ảnh chụp chung ít ỏi giữa người.
đó, nụ cười khẽ nơi khóe môi anh đã từng khiến tôi tưởng rằng, anh yêu cô.
Cho đến nhìn thấy tấm ảnh tối nay — cô , ra bao lâu nay tôi chỉ đang tự lừa mình dối người.
chuông đồng hồ trong phòng khách vang lên, như nhắc nhở cô:
Sinh mình đã qua rồi.
Tròn mươi tư .
Mà người ấy — không có lấy một “chúc mừng sinh ”.
Một đêm dài, trôi qua trong trống rỗng.
Sáng hôm sau.
tỉnh dậy, bên cạnh cô — ga giường đã lạnh ngắt.
Cô xuống tầng, đúng lúc gặp Tần Dũng đang chuẩn ra ngoài.
“Hôm nay là ngày nghỉ mà… anh có việc à?”
Anh liếc cô một cái, hờ hững đáp:
“Có việc.”
Cánh cửa vừa khép lại, An An đứng đó, ngơ ngác nhìn vào khoảng không trống rỗng. Cho đến chuông điện thoại vang lên.
màn hình là một tin nhắn từ số lạ, kèm theo một đoạn video. Trong đoạn video, Thanh rạng rỡ cười tươi như , kéo tay Tần Dũng lại, cẩn thận đội cho anh một bờm tai thỏ xinh xắn. Người đàn ông đó không hề phản kháng, thậm chí còn cúi để cô ta dễ thao tác hơn.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại đâm thẳng vào mắt, đau rát. An An không chịu nổi nữa, nước mắt bắt rơi xuống, không kìm lại được. Trái tim như một bàn tay siết chặt, đau đến mức nghẹn thở.
Cô mất rất lâu để bình ổn lại cảm xúc, sau đó bấm gọi cho Tần Dũng.
chuông đều đều vang lên, kéo dài mãi đến giây cuối cùng được kết nối.
Giọng nói lạnh lùng anh vang lên trong điện thoại, mang theo luồng khí lạnh xuyên qua tín hiệu mà dội thẳng vào tim cô.
Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh, giả như chưa gì:
“Ba mẹ hẹn mình ăn trưa, lát nữa anh có đi thẳng tới không?”
“Không đi. Bận.” Giọng nói ngày càng lộ rõ sự khó chịu.
“Anh bận gì vậy? đi cùng được không?”
“Không cần. lo chuyện là được.”
Chưa kịp nói thêm nào, gọi đã cắt ngang. Không có một tạm biệt.
An An ngồi lặng rất lâu, sau đó đăng một dòng trạng thái chỉ mình anh có thể nhìn thấy:
“Sinh trễ luôn là thứ khó nuốt. Giống như bánh kem để quá hạn, mềm nhũn, tanh tưởi, chẳng ai cần.”
Cô không anh có nhìn thấy không. Chỉ mình giờ như đang múa mép vực, chỉ cần sơ sẩy một chút, rơi xuống đáy sâu không lối thoát.
Đêm muộn, bầu trời lấp lánh ánh sao.
mở cửa bất ngờ vang lên, đánh thức An An đang ngủ thiếp đi ghế sofa. Một lát sau, Tần Dũng bước đến, đưa cho cô một hộp được gói rất chỉn chu.
“Xin lỗi. Hôm qua bận quá, quên mất. sinh muộn.”
An An cúi , nhìn thấy logo quen thuộc hộp . Trái tim cô như ai đó bóp nát.
Giây phút đó, sợi dây cuối cùng níu giữ cô với nhân này đã đứt.
ra… cả món sinh muộn này là món cô ta thích.
An An nhìn hộp , bỗng nhiên thấy nực cười đến chua chát.
Thấy cô mãi không mở , Tần Dũng cau mày lại:
“Không thích à?”
Cảm giác như chỉ cần cô nói “không thích”, anh lập tức gán cho cô tội “vô lý”.
“Là anh tự chọn à?” An An hỏi, giọng khẽ khàng đầy sức nặng.
“Dĩ nhiên là không.”
“ rồi.”
An An đáp khẽ, như thể hết sạch khí lực.
“ đang làm ầm cái gì đấy? Đừng có vô lý nữa. Anh mệt rồi, muốn tắm rồi nghỉ.”
Tần Dũng nói, trong mắt đầy khó chịu.
Lưng con lạc đà đã gãy.
Có lẽ nhân này… đến lúc nên kết thúc rồi.
“Anh hôm nay… có phải đi chơi với Thanh không? Có phải đã cùng cô ta đến công viên giải trí?”
“ theo dõi anh?”
Giọng Tần Dũng lập tức lạnh băng.
“ đúng là hết thuốc chữa!”
đóng cửa đinh tai nhức óc kết thúc tranh cãi không không cuối.
An An lặp đi lặp lại anh vừa nói trong .
Mắt nóng bừng.
Cô hít sâu, nuốt nước mắt vào trong, rồi chậm rãi mở hộp .
Bên trong là một vòng tay.
Dưới ánh đèn, viên đá lấp lánh lạnh đến ghê người.
Cô đưa tay vuốt nhẹ mặt đá.
Chỉ thấy băng giá.
Đêm đó, Tần Dũng không về nhà.