Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tại văn phòng phi hành đoàn.
“ , nay bay xong tôi muốn xin nghỉ phép một thời gian.”
“Được thôi, đại ca. nay trông anh có vẻ phấn khởi ghê ta, có vui vậy?”
“Tôi vừa gặp lại An An ở sân bay W hai trước. Cô ấy đang làm ở hãng hàng không S. Tôi quyết định sẽ đi tìm cô ấy.”
“Phụt…”
“Ê, dơ quá! Phun nước vào người tôi rồi!”
“Gặp lại rồi à? Anh tìm suốt hai không thấy, lại tình cờ gặp? Đúng là trùng hợp kinh điển luôn đấy!”
“Cậu cũng thấy vậy đúng không? Tôi cũng nghĩ thế. Chúng tôi đúng là có duyên mà. Quá có duyên. Nhất định là trời định.”
“Anh , tôi khuyên anh tự tin thái quá. Tôi có tin về An An nhà anh, anh có muốn không?”
“Nói thử xem nào.”
“Trong hai qua, dường như cạnh An An… đã có một người luôn ở chăm sóc cô ấy rồi.”
“Biến. Người An An yêu nhất là tôi, nói nhảm. Tôi đi .”
Nói vậy, nhưng trong Tần Dũng đã bắt đầu thấp thỏm.
Anh không muốn tin mình nói.
Vội vã xuống cầu thang, chân anh trượt một cái — ngã lăn ra từng bậc.
Buổi tối, Tần Dũng ngồi trước bức ảnh cưới, tự nói chính mình như một kẻ mắc chứng hoang tưởng nhẹ.
“An An của tôi chắc chắn yêu tôi nhất. Vì tôi mà cô ấy mới học tiếp viên hàng không. Vì tôi mà cô ấy kiên trì đến bây . còn sang hãng S… nhất định là vì trước tốt nghiệp chúng tôi đã nói sẽ nhau vào S làm việc. Cho dù chia tay rồi, cô ấy vẫn làm hẹn đó. Đúng, chắc chắn là vậy. An An của tôi yêu tôi nhất.”
Anh lặp đi lặp lại ấy, giống như càng nói nhiều thì càng níu lấy được chút tin tưởng mong manh rằng An An vẫn còn yêu anh.
Sáng sau, ngay sau buổi họp đầu ngày, Thanh Nguyệt gọi anh lại.
“Anh, tại sao lại đối xử em như vậy? Tại sao lại điều em sang tổ bay khác?”
Đôi mắt cô ta ngấn nước, ướt át đến mức ai nhìn cũng phải mềm .
“Không có . Anh chỉ thấy giữ khoảng cách. Dù sao anh vẫn là người đã có vợ.”
“Các người ly hôn rồi mà. Bốn trước, em mới là gái anh. Nếu không phải em bị ép ra nước , thì đã chẳng có An An gả cho anh! Người anh yêu nhất là em. Cô ta là cái ? Chỉ là một đứa mồ côi. Dựa vào đâu mà được anh thích?”
Giọng cô ta bỗng trở sắc bén, gay gắt.
Tần Dũng nhìn thẳng vào mắt cô ta.
“Thanh Nguyệt, đúng, anh thừa nhận. em mới ra nước , anh đã không quên được em. Anh thậm chí… đã coi An An như em. Nhưng sau đó, trong những ngày sống An An, anh thật sự yêu cô ấy. Nếu không yêu, anh cưới cô ấy làm ? Anh còn chuyến bay, anh đi trước.”
“Không. Không! Không phải vậy! Người anh yêu nhất là em, là em…”
Tiếng hét của Thanh Nguyệt vang vọng khắp hành lang.
Nhưng Tần Dũng đã quay đi, không hề nhận ra sau lưng cô ta đang siết chặt một con dao gọt trái cây.
Lưỡi dao lóe một tia sáng lạnh lẽo.
Giây tiếp , anh chỉ thấy gió lướt qua tai, rồi một cơn đau nhói xuyên qua bụng.
Anh đổ xuống nền đất, tay cố bịt vết thương.
“Thanh Nguyệt… bình tĩnh lại. Giữa anh và em… đã kết thúc vào ngày em ra nước . Trước kia anh tưởng mình còn tình cảm em, nhưng thật ra chỉ là anh hiểu mình. Anh biết của em ở nước rồi. Em bỏ dao xuống đi, anh sẽ không báo cảnh sát.”
Thanh Nguyệt nắm chặt con dao, đôi mắt đỏ ngầu, giọng run run như lạc vào cõi điên loạn.
“Chỉ cần anh chết… chúng ta sẽ ở nhau. sợ, Tần Dũng. Không đau đâu, thật đấy. Anh nhúc nhích, vài nhát nữa là xong rồi. Chúng ta sẽ mãi mãi ở nhau…”
Cô ta giơ dao lần nữa.
Hơi thở của Tần Dũng lạnh dần.
Và chỉ mới là khởi đầu.
Thanh Nguyệt cầm dao lao thẳng về phía Tần Dũng.
Ngay khoảnh khắc lưỡi dao sắp đâm xuống lần nữa, bảo vệ công ty kịp thời ập vào, đánh bật con dao khỏi tay cô ta.
dẫn đội y tế sân bay chạy tới cấp cứu.
“Tần Dũng! Cậu còn ổn không đấy? Mẹ nó… ra tay cũng dữ quá!”
Anh luống cuống ngó vết thương rồi hối hả nói.
“Khoan đó, tôi đi xem xe cấp cứu tới . Mấy người xử lý trước đi.”
Tần Dũng nắm tay , hơi thở yếu dần.
“ báo cho ba mẹ tôi. … để họ lo.”
Anh được đưa thẳng vào viện và lập tức đưa vào phòng phẫu thuật.
May mắn, lực của Thanh Nguyệt không đủ mạnh để gây tổn thương chí mạng.
Trên giường bệnh, Tần Dũng mở mắt.
Trần nhà trắng toát, bóng đèn lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Anh nằm đó, chỉ nghĩ đến một cái tên.
An An.
Từng ký ức như cuộn phim tua ngược: nụ cười của cô, bữa cơm cô chờ anh về, cách cô nhìn anh yêu thương, thất vọng, đau .
Đến cuối , ngay sinh nhật cô anh cũng không nhớ.
Ngay “kỷ niệm ba ” anh cũng trả bằng sự im lặng.
Một cơn đau nhói bóp lấy trái tim anh.
Thì ra… đau thật sự là như vậy.
Không phải đau thịt, mà đau đến mức thở cũng khó khăn.
Vậy ngày đó An An có phải cũng đau như thế?
Cũng nghẹn đến mức không nói nổi nào?
Anh đưa tay che mặt.
Nước mắt chảy ra như bị vỡ đê.
Anh thật sự… đánh mất cô rồi.
cửa phòng bệnh, đứng lưỡng lự, cầm hộp cơm mà chẳng biết có mở cửa hay không.
Nhìn mình khóc đến tê liệt trong phòng, anh thở dài.
Ngày trước chỉ cần chịu mình một …
Một thôi…
Đã chẳng ra nông nỗi .
Tìm vợ không ra, còn li dị.
biết hối hận thì được chứ.
Điện thoại rung .
Anh nhìn màn hình — là tin nhắn của An An.
Không phải gửi cho anh.
Chỉ là vô tình nhóm thân đều nhận được:
Thiệp cưới điện tử.
An An sắp kết hôn.
nhắm mắt một lúc lâu.
Cuối mới đẩy cửa bước vào.
“Đại ca, anh nghỉ ngơi đi. Công ty duyệt cho anh nghỉ chế độ tai nạn lao động rồi. Còn Thanh Nguyệt, công an đã đưa đi. Anh tính sao? Hòa giải hay xử lý quy trình pháp luật?”
“Làm quy trình. Tôi không muốn gặp cô ta nữa. An An… tôi nói cô ấy về nước rồi. , cậu có muốn chụp lại bộ dạng thê thảm của tôi rồi gửi cho cô ấy không? Biết đâu cô ấy mềm .”
“Đại ca, lúc mà anh còn đùa được hả?”
hít sâu.
“Thôi để tôi nói . Là … liên quan đến An An.”
Tần Dũng lập tức chống tay ngồi dậy, ánh mắt sáng một chút hy vọng.
“Cậu nói đi, nói đi! An An của tôi… cô ấy về rồi đúng không?”
“Dữ liệu mới nhất… An An sắp kết hôn rồi. Tuần sau, ở khách sạn InterContinental. Đại ca, anh từ từ thôi, mới phẫu thuật xong mà. Anh đi đâu vậy, quay lại!”
Tần Dũng không thấy nữa.
Anh chỉ muốn xông ra , chỉ muốn chạy đến An An, chỉ muốn nói cô một thôi: kết hôn.
Nhưng cơ thể vừa yếu vừa đau, anh mới bước được hai bước đã ngã quỵ xuống sàn, toàn thân tê dại, trước mắt tối sầm lại.
Một tuần sau, InterContinental Hotel.
Trong sảnh cưới xa hoa, ánh đèn vàng rực rỡ như sao trời.
“An An, em có đồng ý lấy Hans làm chồng không?”
“Tôi đồng ý.”
“Chúc phúc cho họ.”
Tiếng pháo tay vang như sóng biển.
Ở góc xa nhất của đại sảnh, có một người đàn ông đội mũ, đứng im lặng như hóa đá.
Anh nhìn cô dâu đang mỉm cười trên lễ đường.
Nhìn chiếc váy trắng tinh khiết.
Nhìn ánh mắt hạnh phúc của cô.
Đó là An An của anh.
Nhưng nay, cô lại là cô dâu của người khác.
Cơn đau nhói trong lồng ngực như bị ai dùng dao mổ tim.
Hóa ra, nỗi đau đến muốn ngạt thở… là như vậy.
Thì những tháng trước , có phải An An ngày nào cũng đau đớn như thế không?
Anh từng biết.
từng hiểu.
từng nhìn thấy.
thì… anh hiểu rồi.
An An đã có một cuộc đời tốt hơn.
Một người đàn ông biết yêu cô, biết nâng niu cô.
Vậy anh làm sao có tư cách bước vào nữa?
Tần Dũng cúi đầu nhìn nhẫn cưới trong tay, ngón tay run rẩy siết lấy.
Sau đó, anh đặt tất tiền tích cóp nhiều của mình vào một chiếc thẻ.
Anh nhờ mình đưa tận tay cho cô.
nay, anh chính thức nói tạm biệt thanh xuân của mình.
Ngoại truyện.
“An An, là thẻ và lá thư của một người nhờ tôi chuyển cho cô.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Cô mở phong bì.
trong là một lá thư viết bằng nét chữ quen thuộc, mạnh mẽ nhưng có phần run rẩy.
“Vợ yêu của anh. sẽ là lần cuối anh gọi em như vậy.
Anh biết em không muốn gặp anh nữa. Nhưng có một , anh vẫn muốn nói rõ em.
Anh thật sự yêu em.
Trước , anh từng nghĩ mình yêu Thanh Nguyệt.
Nhưng sau cưới em, anh mới hiểu thế nào là ‘cuộc sống có hơi người’.
Anh thích mở cửa và tiếng em chào anh.
Thích căn nhà nhỏ được em lau chùi gọn gàng.
Thích bữa cơm em cố thức đợi anh về.
Nhưng điều anh thích nhất… là chính em.
Anh yêu em.
Lần đầu trong đời anh biết tận hưởng cuộc sống, là nhờ em.”
“…nhưng anh không đủ can đảm đứng trước mặt em trong ngày cưới của em để nói chúc phúc.
Anh nợ em không chỉ một lễ cưới trọn vẹn như em từng muốn.
Anh nợ em quá nhiều.
Anh đã yêu em từ lâu rồi, chỉ trách anh bao dám thừa nhận chính mình.
Anh luôn nghĩ em sẽ không rời bỏ anh.
anh cứ vô tâm, cứ tự cho mình quyền tiêu hao tình yêu của em,
Anh quên mất… em cũng biết đau, biết thất vọng, biết chết .
Trong thẻ là toàn bộ tiền tích lũy nhiều của anh.
Anh chẳng còn khác để tặng em,
Coi như… là món quà cưới cuối anh có thể chuẩn bị.
Số điện thoại của anh sẽ không đổi.
Nếu một ngày nào đó em bị ai bắt nạt, chỉ cần gọi cho anh.
Vậy thôi.
Tạm biệt.
An An mà anh yêu nhất — như người ta vẫn viết trong sách —
Anh không làm được chúc hai người hạnh phúc,
Vậy … anh chỉ có thể chúc em hạnh phúc.”
Đọc xong lá thư, An An nở một nụ cười thật nhẹ.
Cô ngước mắt nhìn sang góc sảnh, nơi có một bóng người đội mũ đang đứng lặng.
Lưng anh hơi khom, như thể mang một đoạn tuổi trẻ không thể trở về.
An An khẽ nói, giọng mềm như gió:
“Tần Dũng… mong những ngày về sau của anh sẽ tốt hơn.
Chúc anh bình an.
Chúng ta… đều phải sống thật tốt.”
Bóng người ấy khựng lại một giây, rồi lặng lẽ quay đi.
Cũng giống như tình yêu từng bỏ lỡ —
không còn quay lại nữa.
-Hết-