Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm sau, An An có chuyến bay. Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, cô lại bay tuyến quốc tế. Cô đến sân bay sớm hơn mọi khi.
Tại bãi đỗ xe của công ty, cô bắt gặp Tần Dũng đi Thanh Nguyệt.
Cô ta tay trong tay với anh, vừa đi vừa nũng nịu đòi anh đi mua sắm .
Còn cô — chẳng khác một kẻ hề, vội vã bước qua như trốn chạy.
Có lẽ… tất cả đã là mệnh. Cuộc hôn nhân này, sớm muộn gì cũng kết thúc.
Lúc ăn trưa trong căn-tin, cô lại vô tình đối mặt với họ. Vốn nhanh chóng rời đi, lại bị lại.
“ An An, lại không chào em? Lần này được bay tiếp với anh Dũng, em còn ơn đấy.”
Vừa nói, Thanh Nguyệt vừa đưa tay vén mấy sợi tóc tai, dáng vẻ thùy mị ngọt ngào.
An An siết chặt cuốn nhật ký bay trong tay.
Thì ra… là cô ta thích, nên anh mới mua chiếc vòng đó.
Còn bản thân cô, chẳng qua chỉ là món “tặng kèm khi mua một”.
Cô cúi đầu, nhìn chiếc vòng tay lấp lánh lạnh lẽo trên cổ tay.
Chiếc vòng ấy…
“Đẹp lắm đúng không? Em cũng vậy đó. Tối qua em mất bao nhiêu thời gian mới chọn được đấy. Anh hả, anh Dũng~”
Tần Dũng không trả lời, chỉ quay sang nói với Thanh Nguyệt:
“Phi hành đoàn sắp tập hợp rồi, đi thôi.”
Thanh Nguyệt gật đầu, mỉm cười ngoái lại:
“ An An, em và anh Dũng đi nhé.”
Không ai biết cuốn nhật ký bay trong tay An An đã bị vò đến nhăn nhúm thế .
Không ai biết cô đã gồng mình đến mức ngăn nước không tràn ra.
Ngay khi lên máy bay, An An nộp đơn xin nghỉ việc.
Cô quyết … buông tay với chính mình.
Lần gặp lại sau đó là rất lâu về sau.
An An cố ý không tìm hiểu gì về họ nữa, tin đồn trong nội bộ cứ râm ran truyền tới tai.
“ An An, bọn em ai cũng đứng về phía hết á. Loại người như Thanh Nguyệt đúng là điển hình ‘trà xanh’, đáng bị cả thiên hạ khinh bỉ. Cô ta chẳng nhờ có quan hệ với cơ trưởng Tần nên mới dám lộng hành đấy à? cũng dính lấy ảnh, bị hành khách phàn nàn biết bao nhiêu lần mà không bị xử lý. Hôm qua còn đổ nước nóng vào hành khách nữa, công ty cho cô ta tạm ngưng bay, mà đâu cơ trưởng Tần đang ở văn phòng Tổng giám đốc Vũ cãi nhau bênh cô ta đấy! Thật quá đáng!”
An An mỉm cười, vươn tay vỗ vỗ mấy cô bé đồng nghiệp.
“Đi chuẩn bị họp đi, lát nữa trưởng tiếp viên mà hỏi thì đừng có đứng ngơ ra đấy nhé.”
Khi nhóm người trẻ rời đi, trên gương mặt cô mới hiện rõ vẻ cô đơn.
Thì ra… cô ta, anh sẵn sàng nhờ cả bạn thân ra mặt.
Thì ra, anh thật sự yêu cô ta đến vậy.
An An nhìn về phía tòa nhà văn phòng, nơi người họ vừa bước ra nhau.
Không biết Thanh Nguyệt đã nói gì tai mà Tần Dũng quay đầu nhìn về phía cô.
Ánh giao nhau.
Chỉ là nhìn nhau.
Không ai nói gì.
An An thở dài, quay người bỏ đi.
Phía sau bất chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“An An.”
Cô khựng lại.
“Chuyến bay lần này của em… suôn sẻ chứ?”
Gió nhẹ lùa qua tóc anh rối tung.
An An ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặt.
Cô giơ tay, đưa lên vuốt lại tóc cho anh.
Tần Dũng bất lùi về sau một bước.
Bàn tay cô… lửng lơ giữa không trung.
Có lẽ… anh cũng ý thức được động tác đó là không nên.
“An An, anh chỉ là… bị bất ngờ thôi, anh không cố ý…”
“Không .”
Cô rút tay về, giọng bình thản như gió thu.
“Em có chuyện của Thanh Nguyệt. Tổng giám đốc Vũ nói ?”
“Bị trừ lương tháng này.”
“À… vậy cũng còn may. Còn chuyện… ly hôn anh nói lần , mai đi luôn đi. lâu cũng không hay. Thanh Nguyệt chắc đang đợi anh, em đi . Em còn dọn nhà nữa.”
Nói xong câu ấy, An An như dốc hết chút sức lực cuối còn sót lại.
Cô chủ động nhắc đến chuyện ly hôn, khiến Tần Dũng bất bối rối. bất an trong lòng dâng lên không ngừng, y như cái đêm anh về nhà nhìn bức ảnh cưới bị An An đặt vào góc tường. Hôm đó anh cố chấp đem ảnh treo lại đúng vị trí ban đầu.
Hôm sau. Tại Cục dân chính.
Nhân viên sau khi xác nhận đi xác nhận lại thông tin, cuối cũng đến bước đóng dấu, phát giấy chứng nhận.
An An nhìn điện thoại, rồi quay sang hỏi anh bằng giọng bình tĩnh nghiêm túc:
“Anh có biết hôm là gì không?”
Đây là lần thứ cô hỏi anh một kỷ niệm.
Tần Dũng cau mày suy nghĩ rất lâu, cuối chỉ lộ vẻ mơ hồ, lúng túng.
An An nhìn anh thật lâu.
Tim co lại từng cơn.
Cạch.
Con dấu hạ xuống.
Cuộc hôn nhân của họ… chính thức chấm hết.
ngoài, nắng trải vàng khắp sân. Ánh nắng rọi lên vai, ấm áp vô .
Tần Dũng cúi đầu nhìn tờ giấy ly hôn trong tay, trống rỗng và hoảng loạn tràn khắp lồng ngực.
“Chúc mừng anh, tự do rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng của An An vang tai. Anh lập tức quay đầu lại, nói điều gì đó, lại chẳng biết bắt đầu đâu.
“Em đi nhé. Mai em có chuyến bay.”
Cô xoay người, từng bước rời đi.
Tần Dũng chỉ biết đứng yên nhìn theo bóng lưng đó, từng bước, từng bước một, như sắp biến mất khỏi cuộc đời mình.
Đột nhiên, cô quay đầu lại, nhìn anh.
Anh vô thức bước tới, vừa mở lời thì đã tiếng cô vang lên, trầm lặng và đầy hụt hẫng:
“Hôm là kỷ niệm ba năm cưới của chúng ta.”
Tần Dũng sững người.
như có ai đó buộc đá tạ vào chân, khiến anh không thể bước thêm được nữa.
Ngay khi vừa hạ cánh, điện thoại của Tần Dũng vang lên. Là mẹ anh đến.
“A Dũng à, tối con và An An về nhà ăn cơm nhé.”
“Mẹ, tính sau đi. Con còn chút việc.”
“Còn nữa, An An đổi số rồi à? Mẹ hoài mà không liên lạc được. đứa xảy ra chuyện gì vậy? Tối về một chuyến đi, mẹ với ba con có chuyện nói.”
Tần mẹ không cho anh cơ hội chối, nói xong thì dứt khoát cúp máy.
Tần Dũng mệt mỏi lê bước về phía bãi đỗ xe, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu “ không được cho An An”.
Anh không dám thử bấm số.
Sợ rằng thứ chờ mình ở đầu dây kia sẽ là giọng máy lạnh lùng vô , thay tiếng “alo” ngọt ngào mà anh quen thuộc.
Tối. Nhà họ Tần.
“Con về rồi.”
Tần Dũng mở cửa bước vào, vừa nhìn Thanh Nguyệt đang ngồi đợi trên ghế sô-pha, chán ghét lại trỗi dậy đáy lòng.
“Về rồi à, rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.” Giọng ba anh lãnh đạm như thường lệ.
Trong bữa cơm, mẹ anh vừa gắp thức ăn cho Thanh Nguyệt vừa giữ thái độ nhã nhặn có chút xa cách.
“Thanh Nguyệt, lần gặp con chắc cũng bốn năm rồi ha, hồi đó con chuẩn bị ra nước ngoài học. Giờ về rồi, quen với công việc chưa? Mẹ có thằng nhóc nhà họ Vũ nói là công ty sắp xếp An An bay tuyến quốc tế thay con. Cũng mấy tháng rồi. Nếu giờ con quen việc rồi thì sớm sớm đổi lại với An An đi, mẹ cũng mong sớm có cháu bế.”
“Ăn đi con, thử món này đi.”
Thanh Nguyệt siết chặt đôi đũa, bối rối mãi không biết nên trả lời .
Cô ta vốn tưởng tối được mời tới là chấp nhận chuyện cô ta và Tần Dũng. Ai ngờ…
“Dì ơi… An An với anh Dũng đã ly hôn rồi. Con… con thích anh Dũng lâu lắm rồi. Chuyện này… chắc cũng biết.”
“Bây giờ người họ đã chia tay. Con được ở anh ấy. Con thật sự rất thích anh Dũng. trai, gái, cho phép bọn con đến với nhau được không ạ? Con hứa… sẽ là một người con dâu tốt.”
“Cô Thanh Nguyệt, chắc là cô ăn xong rồi nhỉ? Vậy thì bọn cũng không giữ khách nữa. con đến đây hôm chỉ nói rõ một chuyện.”
Mẹ Tần đặt đũa xuống bàn, ánh trở nên lạnh lùng.
“Con đừng mơ tưởng tới người nhà họ Tần nữa. và ba nó tuyệt đối sẽ không đồng ý. Được rồi, chú Vương, tiễn khách.”
Thanh Nguyệt đứng dậy, nở nụ cười lễ phép nói tạm biệt.
không ai nhìn , sau khi quay lưng đi, ánh cô ta đã tối sầm, chất đầy oán hận và độc ý.
“Quỳ xuống.”
Giọng ba Tần trầm và đầy uy nghiêm.
“Hồi đó, lúc con quyết cưới An An, ba đã dặn rồi. Đã cưới thì một lòng một dạ với người ta. Bao năm qua, ba với mẹ nhìn hết rồi. Nếu ngay đầu không thích, vậy cưới về gì?”
Tần Dũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cha mẹ.
“Con không thích cô ấy, thì con lấy cô ấy gì?”
Anh không hiểu.
Không hiểu tại ba mẹ mình lại cho rằng anh không yêu An An.
“Bởi trong mọi hành động của con, không có gì thể hiện được con thật sự yêu An An cả. An An là một cô gái tốt. Giờ ly hôn rồi thì đừng phiền nó nữa. Dù cũng là nhà họ Tần có lỗi với người ta.”
“Mẹ, con thật lòng rất thích An An. Con không bỏ. Con quay lại với cô ấy. An An yêu con mà, đúng không?”
“Đi đi. Ba mẹ không mặt con lúc này.”
Mẹ Tần gạt nước , giọng đầy tức giận.
“Một cô con dâu tốt như thế mà bị con đẩy ra khỏi nhà. An An giờ không biết đang sống thế . Cút đi, đừng quay lại đây nữa. Nhìn con là đau đầu. Và còn cái con Thanh Nguyệt kia, tránh xa nó ra. Vừa nhìn đã biết loại con gái giả tạo, chuyên đi phá hoại hạnh phúc người khác. Mẹ thằng nhóc nhà họ Vũ nói con nó mà cãi nhau với vợ à? Đến cả quà sinh nhật cũng nó chọn? Con đúng là… đầu óc có vấn đề rồi! Không chịu nổi nữa, ông già này tức đến phát đau tim. Mau lôi cái thằng trời đánh này ra khỏi đây!”
Tần mẹ trừng nhìn con trai mình, ánh như thể nói: nếu không là con ruột, chắc đã đánh cho một trận rồi.
Tần Dũng không dám nói thêm lời , lặng lẽ rời khỏi nhà, quay về căn nhà mà kia từng là “tổ ấm” của anh và An An.
Đẩy cửa bước vào, trong nhà không còn ánh đèn lại anh.
Cũng không còn ai bước ra đón, nhẹ giọng kể cho anh hôm có chuyện gì thú vị.
Càng không còn ai, khi anh ngủ say, lén cúi xuống đặt lên má anh một nụ hôn thật khẽ.
Tần Dũng ngồi thụp xuống sofa, đưa tay ôm mặt, bật khóc nức nở.
Thì ra câu “tạm biệt” hôm đó mà An An nói… chính là vĩnh biệt thật.
Anh không tin, không cam lòng, cố chấp bấm số của cô hết lần này đến lần khác, chỉ mong được giọng cô – giọng nói dịu dàng, mềm mại, ngọt ngào như .
đáp lại anh, chỉ là tiếng máy lạnh lẽo vang lên từng hồi.
Anh đã đánh mất An An.
Và lần này, là thật sự không còn tìm lại được nữa.