Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40YU8WyGxF

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

“Chúng ta ly hôn đi, Thanh Nguyệt quay về rồi.”

tờ đơn ly hôn đặt bàn, lật đến trang cuối, ký tên xong thì tháo nhẫn cưới ngón áp út, đặt nhẹ bên cạnh.

“Được, đợi chuyến bay này của em xong, anh sẽ đi thủ tục.”

Dứt lời, An An chẳng chần chừ lấy một giây, cầm vé máy bay rời khỏi phòng họp.

Tối đó.

“Đội Tần, chuyến bay của chị An An xảy ra chuyện rồi!”

Anh lập tức lao ra khỏi phòng điều khiển, cố gắng vào đài kiểm soát để xác tình hình, chính anh lúc này còn chẳng đủ sức đứng vững. Cuối chỉ có thể ngồi thụp xuống bên cửa, để mặc đồng nghiệp dìu vào phòng nghỉ.

“Haizz… Chị An An thật sự quá khổ. Mồ côi nhỏ, bây giờ chuyến bay gặp nạn, sống chết chưa rõ. Mong là mọi chuyện bình an. Cầu chúc chị ấy thuận lợi rời ngành.”

Tần Dũng bỗng giữ tay một viên phụ trách bay dự :

“Em vừa nói chị An An nộp đơn nghỉ việc?”

“Vâng ạ. Tháng trước chị ấy đã nộp rồi . Anh không à? Là chồng của chị ấy cơ , anh chồng kiểu thế?”

Tần Dũng há miệng, phản bác, lại chẳng nói ra lời nào.

Thì ra cô đã sớm mọi chuyện. Đơn nghỉ việc viết lâu rồi. Còn anh thì vẫn tưởng mình che giấu khéo lắm, không ngờ mắt cô, tất cả chẳng khác một trò hề.

Đúng lúc đó, tiếng reo hò bỗng vang lên khu văn phòng.

Hình như… chuyến bay không rồi.

“Đội Tần! Chuyến bay của chị An An an toàn rồi! … chị ấy thương vì bảo vệ hành khách.”

Cuối trái tim treo lơ lửng cũng được thả lỏng. May quá… cô ấy còn sống.

“À đúng rồi, anh Dũng, tổng giám đốc Ngô bảo mai gặp riêng anh nói chuyện.”

“Tổng giám đốc Ngô? Gặp tôi vì chuyện ?”

“Bớt giả vờ đi. Tôi vừa hạ cánh về là được món quà lớn thế này đấy. chuyến bay đó không phải lẽ ra anh bay chị An An à? lại không thấy tên anh?”

“Thanh Nguyệt về rồi. Tôi đã hứa sẽ ở bên cô ấy.”

“Trời đất… Năm năm rồi anh vẫn chưa quên được cô ta? Thế thì cũng không trách chị An An nghỉ việc. Còn chuyến bay sắp tới thì ? Anh bay hay để người khác?”

“…Tôi bay.”

“Được thôi. anh một lời khuyên – đừng vì một vệt chu sa quá khứ đánh mất người thật sự khiến anh rung động.”

“Đi . Tối rảnh thì nhậu nhé.”

Ba tháng sau.

Cuộc họp định kỳ của tổ bay. Trước mắt Tần Dũng loáng thoáng như vẫn thấy An An đang ngồi đối diện, anh chuẩn chặng bay sắp tới.

An An, em báo cáo tình hình chuyến bay nay đi.”

Anh chẳng ngẩng đầu, theo thói quen tên cô. im lặng kéo dài.

Anh chợt ngước lên, thấy mọi người phòng đều im bặt, ai nấy cúi đầu, né tránh ánh .

“…Xin lỗi, người kia, em nói đi.”

Tần Dũng day trán, bỗng cảm thấy rất mệt mỏi. Chớp mắt một cái, mới ra tất cả chỉ là ảo ảnh.

Lên máy bay, anh ép bản thân phải chuyên tâm kiểm tra thiết . Thế lúc xuống bảng điều khiển, anh sững người.

Một chuỗi vòng tay gỗ nhỏ nằm ngay ngắn trước mặt anh.

Đó là cặp vòng họ nhau đến núi Cửu Hoa xin về để cầu bình an, mỗi người một chiếc. Anh sờ nhẹ lên ký tự khắc mặt gỗ, ra là chiếc của cô – còn vòng của anh thì đã đem tặng Thanh Nguyệt mấy tháng trước rồi.

Thì ra đó, cô nói “tạm biệt” ở Cục Dân Chính… là thật sự không bao giờ gặp lại nữa.

“Cơ Tần, mọi thiết đã kiểm tra xong. Mời anh xác lại.”

Giọng nói của cơ phó kéo anh quay về hiện thực.

Yết hầu Tần Dũng khẽ chuyển động, giọng trầm thấp:

“Được rồi, kiểm tra tình hình lên máy bay, liên hệ đài kiểm soát, xác thời gian và đường băng cất cánh.”

Đã … họ cũng rất hạnh phúc.

Tưởng rằng bản thân đã quên được vết chu sa ấy, tất cả những điều không thể kiểm soát xảy ra, đều là kết quả sự cố chấp của anh.

Không hiểu vì , ngay khoảnh khắc này, anh lại rất nghe thấy giọng nói của An An.

nói với cô rằng:

“Không có em, anh sống tệ đến mức chẳng ra .”

Sau đó, Tần Dũng thử cô.

điện thoại vang lên chỉ là tiếng máy móc lạnh băng:

“Số điện thoại quý khách vừa không tồn tại.”

Tim anh nhói lên dữ dội. Máu mặt cũng dần rút hết, sắc mặt trắng bệch đầy hối hận.

Cô thực sự không cần anh nữa rồi. Biến mất khỏi cuộc đời anh một cách triệt để.

An An… xưa nay chính là người như vậy. Một đã quyết định, tuyệt đối không quay đầu.

Tần Dũng vẫn tục bay chuyến bay ấy, đưa tổ bay đi rồi lại về, an toàn chuyến.

Anh cố chấp tin rằng, chỉ cần mình tốt, nhất định sẽ có một ngày… đợi được cô quay về.

năm sau, tại sân bay W.

Tần Dũng đang tổ bay thủ tục kiểm tra an ninh, phía sau bỗng vang lên giọng :

“An An!”

Anh giật mình ngoảnh lại.

năm , chỉ cần nghe thấy chữ “An An”, hoặc thấy một bóng lưng quen thuộc, anh sẽ lập tức tìm kiếm không ngừng.

Và lần này — là thật.

Là cô. Là An An của anh.

Cô mặc đồng phục hãng hàng không S, dáng người cao gọn, khí chất vững vàng. Cô đã là viên rồi… Quả nhiên, An An của anh rất giỏi giang.

Không nghĩ ngợi, Tần Dũng lao đến như một chàng trai trẻ năm xưa.

“An An… em… dạo này em thế nào? Ổn chứ?”

Anh không màng ánh xung quanh, lao tới ôm chầm lấy cô.

Cái ôm ấy, như ôm trọn cả năm trống rỗng tim.

Anh không dám buông.

Anh sợ, nếu buông ra… mở mắt ra… tất cả lại chỉ là một giấc mơ kéo dài suốt năm .

tỉnh mộng rồi, An An của anh — sẽ lại biến mất.

“Tần Dũng, anh buông tay trước đi. Em còn phải bay chuyến nữa đấy… Buông tay đã…”

“An, người đàn ông này là ai vậy?”

là bạn em, Hans. Anh vào kiểm tra an ninh trước nhé, em vào sau.”

“Ừ, nhanh lên đó.”

rồi.”

“Chị An An! Lâu lắm không gặp, hóa ra chị chuyển sang hãng S rồi à. Bảo nước chẳng thấy tin tức của chị cả. Ờm… chắc cơ Tần còn nhiều chuyện nói với chị lắm, bọn em đi trước .”

Tần Dũng phất tay đuổi đám đồng nghiệp đang hóng chuyện đi nhanh.

“An An, anh nhớ em lắm.”

“Tần Dũng, anh có thể buông tay trước được không? Giữa nơi đông người thế này không tiện… Anh cũng là cơ nổi tiếng cơ …”

“Không buông! Anh sai rồi, An An… tha thứ anh được không? Mình tái hôn đi, được không em?”

An An khựng lại. Vành cổ áo ươn ướt khiến cô ra — người đàn ông kiêu ngạo này… đã bật khóc.

Năm xưa, họ gặp nhau còn rất trẻ. Vì một ngày nào đó có thể đường hoàng đứng cạnh anh, cô đã nỗ lực hết mình, không dám lơ là một giây.

ấy, cô ngây thơ tin rằng — chỉ cần mình cố gắng đủ nhiều, anh nhất định sẽ yêu cô.

“Tần Dũng… anh buông tay trước đi. cửa an ninh rồi nói , được không?”

Giờ phút này, cô như đang dỗ một đứa trẻ. Dù người cũng đều còn nhiệm vụ bay phía trước.

Sau cửa an ninh, An An kéo vali rảo bước thật nhanh, không quay đầu lại, không một chút lưu luyến.

Bỏ lại phía sau là cơ Tần — khuôn mặt đầy xót xa, như sắp bật khóc.

Cô chưa nghĩ sẽ gặp lại anh ở . Lý do chuyển sang hãng hàng không S cũng là để tránh tình huống như thế này.

Nếu trước nay mình sẽ gặp lại, cô đã không đổi ca với Anna rồi.

Lúc này , cô chỉ nuốt cả một lọ thuốc… thuốc hối hận.

Còn Tần Dũng — anh vui vẻ hát nghêu ngao suốt đoạn đường về, ngón tay không ngừng lần chuỗi hạt quen thuộc.

Không cả.

Chỉ cần được cô đang việc ở đâu,

Anh tin…

Sẽ có ngày…

Anh sẽ đưa được An An về bên mình.

Sau máy bay hạ cánh, Tần Dũng vui vẻ điện thoại bố mẹ, kể nay anh đã gặp lại An An.

“Tần Dũng, anh hạ cánh rồi à? Lần trước em ngồi xe anh hình như để quên một thỏi son, anh có thấy không?”

“Thanh Nguyệt, lần này ơn gom hết tất cả đồ đạc của em còn sót lại xe anh đi. Đừng kiếm cớ như vậy để cận nữa. Anh mệt mỏi lắm rồi.”

“Tần Dũng… không phải như vậy… Em không cố ý , anh cũng em nhỏ đã hay đãng trí, hay bỏ quên đồ… anh lại có thể nghĩ xấu về em như thế…”

Cô ta vừa nói, vừa khóc như mưa. Tần Dũng dòng nước mắt của cô ta chảy dài má lại chỉ cảm thấy một cơn chán ngán đến cực độ dâng lên lòng.

Vẫn là An An tốt hơn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương