Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
03
Tiệc mừng tháng của Bùi Diệu Tổ được tổ chức vô long trọng.
Ngay giữa bữa tiệc, trước bao nhiêu khách khứa, Bùi Diên nói:
“Nữ sinh nở chẳng khác nào đi một vòng quỷ môn quan.
“Ta đau thay phu , nên quyết định từ nay về sau sẽ không để nàng sinh thêm nào nữa.
“Có một mình Diệu Tổ là đủ rồi.”
Các vị phu , tiểu thư yến tiệc đều đưa mắt nhìn ta ngưỡng mộ, ai nấy đều tán thưởng Bùi Diên tình thâm nghĩa trọng, gọi ta là nữ hạnh phúc nhất kinh thành.
Song cũng có không ưa ta, nhỏ giọng châm chọc:
“Hầu thật là quá chiều chuộng Tống , chẳng qua cũng là một nữ nhi thương hộ thôi, dám dựa vào sủng ái sinh kiêu.
“Không Hầu nạp thiếp, chẳng để Hầu khai chi tán diệp, đúng thật là không biết liêm sỉ.”
“Ta còn nghe nói, Tống ghen tuông đến độ, bên cạnh Hầu đến một tỳ nữ hầu cũng chẳng có nổi.”
“Ta đợi xem kết cục của Tống thế nào.
“Sớm muộn gì Hầu cũng chán nàng ta, rồi sẽ hưu nàng xuống khỏi đường chính.”
Ta ôm lấy Bùi Diệu Tổ đứng giữa đám đông, như chẳng nghe thấy những châm chọc đó, vẫn mỉm dịu dàng âu yếm, trông chẳng khác nào một nữ đang chìm đắm hạnh phúc.
Nhưng ta lạnh buốt từng cơn.
một câu nói của Bùi Diên, đã khiến thanh danh của ta ở kinh thành mục nát tận đáy.
Mai sau dẫu có đoạt được cả sản bạc triệu của ta, rồi hưu bỏ ta, thiên e cũng nói rằng: “Ác giả ác báo, Bùi Diên đã nhẫn nhịn đến cực rồi.”
Ngày thứ hai sau yến tiệc tháng, Bùi Diên dẫn một nữ trở về.
“Phu , đây là v.ú ta tìm Diệu Tổ.
“ nấng nhi vất vả, có thêm một v.ú cũng là để san sẻ nàng.”
nói với vẻ hoàn toàn nghĩ ta.
Ta ôm chặt lấy Bùi Diệu Tổ, ngẩng đầu nhìn nữ đứng trước mặt dung nhan thanh tú, dáng vẻ đoan trang đôi tay bất giác siết chặt.
này, ta nhận ra.
Chính là thanh mai trúc mã của Bùi Diên tên Liễu Thanh Nhiên.
04
“Ngươi tên gì? cớ gì đến Hầu phủ v.ú ?”
Ta cố kìm nén lửa giận, mở miệng hỏi một cách nhàn nhạt.
Liễu Thanh Nhiên khẽ mỉm , nụ mỏng như tơ liễu:
“Dân nữ tên là Liễu Thanh Nhiên.
“Dân nữ đến Hầu phủ v.ú , là bởi sau khi sinh một đứa trẻ, nó liền c.h.ế.t yểu.
“Toàn thân tím tái, c.h.ế.t thảm vô .
“Nó sinh ra vốn hèn mọn, đến cả cỗ quan tài để táng cũng không có…”
Khóe môi nàng ta hơi nhếch lên, nụ nhạt ấy chợt hóa thành vẻ giễu cợt, ánh mắt nhìn ta mang theo sự trào phúng lẩn khuất, như có như không.
Ta hiểu rất rõ nàng ta đang nói đến, chính là đứa con đáng thương của ta.
Nghĩ đến những thống khổ con ta chịu trước lúc lìa đời, trái tim ta như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến nghẹt thở.
Bùi Diên đứng bên cạnh, cợt tiếp :
“Liễu cô nương đáng thương như , nhận nàng vào phủ cũng xem như Diệu Tổ tích phúc hành thiện.”
Liễu Thanh Nhiên đáng thương?
còn con của ta thì không sao?
Ngay khoảnh khắc ấy, ta bỗng dâng lên một ý niệm điên cuồng, nếu có thể ta nguyện đôi cẩu nam nữ kia đồng quy vu tận.
Nhưng ta biết, ta không thể.
Khắp Hầu phủ đều là tai mắt của Bùi Diên, ta căn bản không thể một chiêu g.i.ế.c hết thù.
báo thù, có thể từ từ tính kế.
Ta nhìn sang Liễu Thanh Nhiên, chậm rãi nói:
“ ở phủ cũng được.
“Nhưng Diệu Tổ là duy nhất của ta và Hầu , ta không yên tâm giao ngoài chăm sóc.
“ nên, ngươi bán thân nô.
“Có khế ước bán thân của ngươi, ta mới an để ngươi hầu Diệu Tổ.”
ta còn chưa dứt, Liễu Thanh Nhiên đã lớn tiếng cắt ngang:
“Không được!”
Bùi Diên cũng chau mày, sắc mặt khó coi, nhìn ta bất mãn:
“ nhi, sao nàng có thể bức nô tỳ?
“Như là quá mức độc ác!”
05
Liễu Thanh Nhiên giận dữ trừng mắt nhìn ta, ánh mắt tràn phẫn hận và nhục nhã, như nuốt chửng ta.
Ta không mảy may d.a.o động, ôm lấy Bùi Diệu Tổ, lặng lẽ nhìn nàng ta, ánh mắt lãnh đạm vô .
“Tống , nàng đừng quá phận!
“Liễu cô nương đến đây là để chăm sóc của nàng, thế giờ nàng bắt ta bán thân nô.
“Đây chẳng là vong ân phụ nghĩa, ti tiện đê hèn hay sao?!”
Bùi Diên sắc mặt u ám, thần sắc kích động, hiển nhiên là không chịu nổi việc nữ yêu bị nhục ngay trước mắt.
Khoảnh khắc ấy, quên cả việc che giấu bộ mặt giả dối của mình, nói thốt ra cũng chẳng buồn lựa chọn.
là vừa ra khỏi miệng, liền chột dạ, vội vàng thêm vào một câu để chữa thẹn:
“ nhi, ta nói … cũng là giữ gìn thanh danh nàng thôi.”
còn chưa dứt , đã vội bày ra bộ dạng thâm tình như thể hết ta.
Ta lạnh lùng cắt ngang:
“Nàng ta có thể chọn rời đi, nào ta cầu xin nàng ở để chăm sóc Diệu Tổ đâu.”
Dứt , ta ôm lấy xoay rời đi.
Liễu Thanh Nhiên và Bùi Diên đóng vai một nhà ba ngay dưới mí mắt ta cũng không không thể, nhưng nhất định trả giá.
Liễu Thanh Nhiên ánh mắt luyến tiếc nhìn Bùi Diệu Tổ vòng tay ta, cuối cũng gật đầu.
“Được… ta đồng ý!”
Ta ngoái đầu nhìn hai kia, một giả bộ uất ức, một vẻ thương xót.
Bọn họ đã dám trắng trợn đến mức này rồi.