Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

06

Một canh giờ sau, Liễu Thanh Nhiên ký khế ước bán , chuyển đến ở tại Tây sương phòng trong viện của ta.

Bùi Diên như sợ chậm một khắc, lập tức ôm Bùi Diệu Tổ mang sang giao nàng ta, miệng là để ta được nghỉ ngơi tốt.

Vẫn là bộ giả giả nghĩa thường ngày ấy.

Ta đứng cửa sổ Tây sương phòng, qua khe hở thấy cảnh tượng đoàn tụ của bọn họ  một nhà ba , ấm êm quây quần.

Liễu Thanh Nhiên ôm Bùi Diệu Tổ, nép vào lòng Bùi Diên, nước mắt lưng tròng, khóc đến kiều mỵ động lòng:

“Bùi lang, vì chàng và hài tử, bán nô.

“Chàng về sau tuyệt đối không được phụ .”

Bùi Diên đau lòng không thôi:

“Thanh Nhiên, cả đời này ta quyết không phụ nàng.

nàng chịu khổ, tim ta cũng như d.a.o cắt.

“Nàng ráng nhẫn thêm một thời gian nữa, đợi Diệu Tổ trưởng thành, kế thừa vạn quan tài, ta lập tức hưu .

“Khi ấy để nha hoàn rửa chân nàng, cũng coi như thay nàng xả hận một phen.”

Liễu Thanh Nhiên rạng rỡ, hạnh phúc dạt dào:

chẳng cầu khác, chỉ mong được ở Bùi lang là đủ.”

Bùi Diên cũng theo:

“Giờ nhà ta ba xem như đoàn tụ rồi.

“Diệu Tổ nàng ở khôn lớn, mẫu tử tâm ý tương thông, sau này hẳn chỉ nghe lời nàng.

“Chúng ta nắm giữ Diệu Tổ trong tay, bảo đi đông cũng chẳng dám rẽ tây.

“Bao đời cơ nghiệp của , rốt cuộc cũng là của một nhà ba chúng ta.

“Giờ nàng vào phủ, tuy trên danh nghĩa là nô tỳ, nhưng vi phu sẽ nàng hưởng vinh hoa phú quý, xúc miệng bằng vi cá, khai vị bằng bào ngư.

“Ngày mai ta sẽ đích dạy dỗ một trận, coi như nàng chút lãi trước.”

“Bùi lang, chàng chỉ biết dỗ ngọt ta!”

Trong phòng, tiếng đắc ý và kiêu ngạo của đôi cẩu nam nữ vang vọng không dứt.

ta chỉ lặng lẽ đứng , ánh mắt lạnh như sương:

Cứ đi, chẳng bao lâu nữa, các ngươi sẽ chẳng nổi nữa đâu.

07

hôm sau, khi ta đang thong thả dùng bữa , Bùi Diên cùng Liễu Thanh Nhiên ríu rít bước vào cửa.

Bùi Diên vẻ thỏa mãn, Liễu Thanh Nhiên ôm Bùi Diệu Tổ, mày rạng rỡ hạnh phúc, quả thật trông như một đôi vợ chồng ân ái, hài tử đầy đủ.

Ta không , chậm rãi múc từng thìa cháo.

Bùi Diên lập tức bước nhanh đến trước ta, vươn tay giật chén cháo trong tay ta, mạnh tay đặt “cạch” xuống bàn.

Hắn giận dữ chỉ vào ta, lớn tiếng quát:

, nàng tâm trạng dùng bữa sao?

“Nội phủ phủ bị nàng quản lý đến rối tinh rối mù, nếu không phải nay ta dậy sớm đến xem Diệu Tổ, sao biết được nàng lại ác độc hành Thanh Nhiên đến !”

Bị Bùi Diên quở trách trước bao , ta vẫn không hề nổi giận.

cạnh ta  Thúy Vân  không nhịn được, vừa bước lên trước định thay ta phân trần bị ta giơ tay ngăn lại.

Ta thong thả ngẩng đầu, thẳng vào gương đầy phẫn nộ của Bùi Diên và vẻ đắc ý pha giễu cợt của Liễu Thanh Nhiên.

“Phu quân vậy, thật không hiểu nổi.

 T”hiếp gọi là hành Liễu Thanh Nhiên?

“Huống hồ… Liễu Thanh Nhiên chỉ là một , chẳng lẽ cũng xứng để ra tay chèn ép?”

Bùi Diên mày đầy vẻ bất mãn, lạnh giọng :

, sao nàng lại ăn khó nghe đến ?

“Thanh Nhiên vất vả chăm sóc Diệu Tổ, dù không công lao cũng khổ lao, vậy nàng lại khó nàng ấy.

“Chỉ nấu mỗi bát cháo gà xé, cớ là canh gà dưỡng , đến bóng dáng tổ yến, vi cá cũng chẳng thấy đâu!”

“Thanh Nhiên cũng vừa mới sinh xong, đang lúc cần bồi bổ khí huyết, vẫn phải giúp nàng nuôi dưỡng Diệu Tổ.

“Vậy nàng báo đáp bằng cách này sao?”

“Khó Thanh Nhiên, thay nàng giải thích, là nàng bận rộn quản lý nội phủ, do sơ suất, chẳng liên can đến nàng.

“Nhưng ta thấy nàng nhàn nhã kia, ngồi ăn an ổn kia, nào dáng vẻ là vất vả?”

“Rõ ràng là nàng tiếc tổ yến, tiếc vi cá, tiếc sâm núi quý, không nỡ ra dùng Diệu Tổ.”

Từng lời từng lời, toàn là những chiếc mũ lớn chụp xuống đầu ta.

Liễu Thanh Nhiên cạnh giả vờ kéo tay áo Bùi Diên, giọng ngọt như mật:

, xin ngài bớt giận.

“Phu chắc chắn không cố ý đâu.

“Cũng tại phận nô tỳ thấp kém, chẳng xứng hưởng những vật trân quý như .”

Nàng ta hành động mật, ánh mắt ta vừa trào phúng vừa khiêu khích, chẳng hề cố kỵ chuyện xung quanh đầy tỳ nữ .

Bùi Diên cảm động vỗ nhẹ tay nàng ta, sau đó quay sang ta, mở miệng đầy ẩn ý:

“Ta thấy phu đương của phủ vẻ tinh lực không đủ…

“Hay là để khác san sẻ bớt một phần…”

Lòng ta chợt bừng tỉnh.

ra bao nhiêu lời bức ép nay, vốn chỉ là màn dạo đầu.

Hắn không chờ nổi, muốn đoạt quyền quản trong tay ta.

Tùy chỉnh
Danh sách chương